Bài viết về những khó khăn và trải nghiệm của một người mẹ sau khi chồng mới và con gái tham gia vào cuộc sống của cô.
Có người cho rằng vợ chồng được cùng nhau già đi là điều may mắn cả đời. Nhưng tôi không may mắn như vậy. Khi tôi 42 tuổi, chồng đột ngột qua đời vì tai nạn ô tô, để lại một căn nhà và số tiền bồi thường 2 tỷ.
Kể từ đó, tôi sống với đứa con gái duy nhất của mình. Suốt một thời gian dài, tôi không thể vượt qua được nỗi đau mất chồng.
May mắn thay, con gái tôi rất hiểu chuyện, mặc dù nó muốn được học đại học ở nơi khác và được đi khám phá thế giới bên ngoài, nhưng để được ở gần mẹ, con đã chọn học trung đại ở tỉnh. Như vậy, mỗi cuối tuần con đều có thể về thăm mẹ.
Năm thứ 5 sau khi chồng qua đời, con gái thường mời mẹ một mình lẻ bỗng để thuyết phục tôi tìm chồng mới để bắt đầu quay lại những tháng ngày khó khăn.
Lúc đầu tôi không muốn, nhưng con gái liên tục thuyết phục nên tôi xiêu lòng. Sau đó, tôi gặp được người chồng mới khi tham gia một câu lạc bộ.
Anh mắt vẻ, tôi mất chồng và để nuôi con riêng nên có nhiều chủ đề chung để nói chuyện với nhau. Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi quyết định về chung một nhà. Con cái và họ hàng bên ai cũng mừng cho chúng tôi.
Tôi đã tái hôn sau khi được con gái khích lệ. Chồng mới có cùng cảnh ngộ với tôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng mỗi lần tôi muốn đi đều kêu kết hôn, anh đều từ chối:
– Con cái hai bên đều đã lớn rồi, chúng ta đã làm tiệc đám khách, có họ hàng và người thân chứng kiến cả rồi. Còn chuyện đi đính kýt hôn hay không đều không quan trọng, chung quy đi cũng chỉ là một tờ giấy thôi mà. Điều quan trọng là vợ chồng mình sống với nhau thế nào.
Cứ như vậy, chúng tôi sống chung mà không cần lấy giấy đính kýt hôn. Chúng tôi sống hết lòng hết dạ với nhau. Con gái làm việc ở tỉnh nên thường xuyên về thăm, còn trai riêng của chồng thì làm xa nên cả năm chỉ về thăm 2 lần.
Khi con gái kết hôn, gia đình nhà trai không cho con gái tôi xuất thân từ một gia đình đàng hoàng mà từng một căn nhà và 100 triệu sinh lời. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định lấy ra toàn bộ số tiền 2 tỷ do chồng dùng để lại làm của hồi môn cho con gái. Còn việc con muốn dùng số tiền đó để mua xe, đầu tư kinh doanh hay giữ riêng cho mình thì đó là quyền của con. Còn căn nhà cũ, sau này khi mất đi tôi cũng sẽ để lại cho con gái.
Tôi có nói chuyện này với chồng mới. Nhưng không ngờ vừa đặt lời, anh liền trách tôi ích kỷ.
– Em đưa hết 2 tỷ cho con gái, vậy còn con trai anh thì sao?
Biết tôi đưa hết tiền tài sản cho con gái, chồng đã trách tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi bối rối và cảm thấy câu hỏi của chồng thật khó hiểu. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng bình tĩnh giải thích:
– Số tiền đó là do chồng em để lại, em chỉ muốn dành cho con gái ruột của mình. Về con trai anh, sau này chắc chắn bận rộn em sẽ đưa cho nó một phòng bì hậu hình sau.
Chồng mới nghe vậy liền tức không vui, nói rằng con gái lấy chồng như bạn nước mắt đi, sau này vợ chồng tôi vẫn phải trông cậy vào con trai anh ấy. Giờ tôi đưa hết tiền cho con gái, vậy sau này tôi cho con trai anh được mấy đồng, ai lo liệu sinh lợi và nhà cũ cho nó?
Lời trách cứ của chồng khiến tôi cảm thấy anh thật vô lý. Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện cũ xin của con trai anh chứ? Chuyện này trách nhiệm chính không phải của anh sao?
Tôi kiên quyết nói rằng dù sao nó vẫn là con ruột của anh, không liên quan gì đến tôi, tôi không có nghĩa vụ phải giúp con trai anh mua nhà và sắp xếp đám cương.
Bất chấp sự trách cứ của chồng, tôi thu dọn hành lý và rời khỏi nhà anh. Dù sau đó anh đã nhiều lần gọi điện xin lỗi nhưng tôi vẫn quyết định tách biệt mối quan hệ này. Bởi cuộc hôn nhân không có giấy tờ chứng thực như vậy lại có quá nhiều trách nhiệm, và hơn cả là tôi nhận thấy anh quá tình toán, vô lý. Như vậy thì thà không có còn hơn.