Cuộc sống của một người mẹ sau 8 năm nuôi con mang đến rất nhiều trải nghiệm và cảm xúc. Dù chỉ còn một cậu con trai, nhưng những kỷ niệm tươi đẹp vẫn luôn dậy sóng trong lòng.
Tôi đã trải qua 8 năm làm mẹ. Khi còn trẻ, bạn bè thường nói rằng có hai con là vui, nhưng hiện tại, thiên đường của tôi chỉ còn một cậu con trai. Nguyên nhân của việc này chủ yếu đến từ việc tôi không đủ tự tin. Suy cho cùng, tôi sẽ luôn phải gánh vác tài chính để chăm sóc con. Mọi gánh nặng kinh tế liên tục đè lên vai tôi, không ngừng làm cho tôi cảm thấy chao đảo.
Hồi mới sinh, tôi càng sung sướng khi thấy niềm hạnh phúc hãy còn vẹn nguyên. Tôi luôn cảm nhận được thú vị mỗi khi nhìn ngắm đứa trẻ, mải mê với những niềm vui đơn giản của cuộc sống. Thời điểm này, tôi còn tìm một nơi để có thể chỉ đích danh ôm ấp bé yêu và rằng tôi luôn phải bất chấp nó bị lời ra tiếng vào.
Thậm chí, tôi nhớ rằng ngày nào cũng bảo: “Em cứ phần đầu cho sự nghiệp, yên tâm, mọi chuyện ở nhà có anh phụ giúp”.
Đến nay, tôi vẫn tự hào về việc không đi làm, chỉ ở nhà lo liệu mọi sinh hoạt cho con cái và đó cũng là điều tôi áp đặt để tìm việc cho một vị trí ổn định với kinh tế gia đình.
Là một người vợ, tôi đã rất hy vọng vào việc chồng sẽ giúp đỡ về mặt tài chính, liều lĩnh cùng đường với tôi. Nhưng việc đi làm ở nhà mãi mãi không đơn giản, và thời gian làm cha của anh dường như cũng không thuyên giảm.
Như vậy, cả ngày tôi chỉ loay hoay quanh việc chăm sóc trẻ con, nấu ăn, dọn dẹp và tận hưởng từng góc nhỏ trong cuộc sống.
Tôi cảm thấy rất mệt mỗi khi một mình phải gánh vác kinh tế gia đình.
Tôi mong muốn trở thành một người vợ bình thường, sống bằng việc làm ăn đúng đắn, dành thời gian cho con cái mà không phải lo lắng về chi phí. Nhưng tôi không thể ngừng lại mọi thứ khi bản thân chỉ là một bàn tay yếu ớt trong cuộc đời nhiều áp lực này.
Thực tế là, tôi không còn muốn chờ đợi anh động viên mình nữa, vì nó dường như quá đáng với tôi. Tôi đã nhiều lần từ chối đi làm, để dành thời gian chăm sóc cho gia đình và ngược lại, làm mọi thứ lộn xộn lại có vẻ không tương quan.
Chồng tôi bắt buộc phải nhắc nhở tôi. Bởi vì những gì tôi còn lại từ thời còn trẻ chỉ là những kỉ niệm đẹp đẽ không thay đổi.
Và dường như tôi đang rơi vào vòng xoáy đó mà không thể thoát ra. Làm sao để thoát khỏi những đòi hỏi này?
Tôi đã không muốn lùi về mà vẫn phải sống trong cái vòng tròn ấy, nhưng lại để con lớn lên và được hạnh phúc hơn.
Có rất nhiều điều cần thời gian tạo dựng lại và những kỷ niệm nên giữ như một phần đời ghi nhớ. Làm sao để thoát ra, không phải là vấn đề riêng của tôi mà giống như tất cả đều đã phải trải qua.