Bài viết chia sẻ một trải nghiệm về việc tiết kiệm khi nuôi con và những cảm xúc nước mắt thương tâm khi đối mặt với những vấn đề tài chính trong gia đình.
Dù thương con đến mấy, đôi khi cha mẹ vẫn phải tiết kiệm, phải chăng cuộc sống của chúng ta quá khó khăn. Chỉ đến khi trở thành bố mẹ, tôi mới thực sự thấm thía.
Và cha mẹ, trong suốt 18 năm trước, con cái đã khôn lớn tự lập, nhưng đến nay gần 27 năm trôi qua, tôi vẫn như ngày nào, thậm chí cảm thấy như không còn sức lực, tâm huyết và cả nước mắt. Hai từ cha mẹ cứ lặng lẽ từ khi tay trắng và là tình yêu “vượt lên số phận”.
Tôi là sinh viên, con gái “là ngọc cành vàng” của một gia đình giàu có. Còn chúng tôi nhà nghèo nên học hết cấp 3 thì đi làm tự nuôi. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi sinh hoạt văn nghệ của thanh niên, mà tình cờ tôi cũng tham gia biểu diễn văn nghệ.
Người con trai hào hoa, lãng tử với đôi bàn tay như mưa trên những phím đàn, đôi mắt đượm buồn đã hoàn toàn làm tôi bị “say đắm”. Anh ấy cũng đã lập tức nhận ra tôi trong đám đông và “bắt sóng” với tôi ngay lập tức.
Người con trai hào hoa, lãng tử với đôi bàn tay như mưa trên những phím đàn, đôi mắt đượm buồn đã hoàn toàn làm tôi bị “say đắm”. Ảnh minh họa.
Tình yêu của chúng tôi đầy ngọt ngào nhưng cũng đầy chua xót. Gia đình tôi biết chuyện đã ra sức ngăn cản. Đến ngày, tôi bắt học, bắt nhà để đến ở với anh ấy. Chúng tôi sống như những ngày tháng bươn chải nhau lo lắng.
Có nhiều khi trong nhà chỉ còn 1 gói mì tôm, hai đứa nước sôi vào rồi chia nhau ăn, đùn đưa nhờ những nhịn đến mực mình tâm trạng phong phú. Cuối cùng cả gói mì đã vào bụng tôi phần nước nửa. Mì “không ngâm lại” nhưng chúng tôi đã ăn ngon lành như mấy vị.
Sau đó, tôi mở quán bún chả, do khéo tay, xơi lười nên quán cũng có khách, chúng tôi bắt đầu tích cóp được từng đồng bạc lẻ. Chồng tôi được bạn bè rủ đi cắt hàng từ biển giới về bán nên kinh tế cũng dần khả quan hơn. Có vốn, anh ấy lại đi buôn đặt. Và thời điểm đầu tháng 5 bận rộn như đi khách mỗi lần đi cắt, tiền để ra tiền. Cùng với buồn bán, chẳng may chồng ấy có hàng trăm tỉ trong tay.
Tôi sống với chồng 4 năm, con trai đầu 3 tuổi thì gia đình tôi mới chấp nhận con rể và lúc đó rồi mới cưới. Kinh tế khá giả, tôi sinh thêm một trai, một gái nữa ở nhà nuôi con, làm nội trợ. Tuy chồng tôi giàu có nhưng tôi không hề biết anh ấy có cụ thể bao nhiêu tiền. Chỉ biết chúng tôi đã có nhà biệt thự, có và ô tô. Các con tôi đều học ở trường quốc tế, con cả đã đi du học Mỹ.
Tuy nhiên chồng tôi không thích chi tiêu vòng tay quá trán. Anh ấy thường xuyên khuyến khích thắt chặt chi tiêu với con tiết kiệm. Mỗi tháng anh ấy cho tôi 20 triệu chi tiêu, bao gồm cả tiền học cho hai con nhỏ và tiền ăn hàng ngày. Tôi chỉ còn khoảng 5 triệu để đi chợ. Nhưng nếu hôm nào anh ấy thấy tôi mua nhiều đồ ăn là lại hỏi xem giá cả thể nào. Nếu tiền ăn chia quá 200.000 đồng cho 6-7 người ăn (bao gồm mẹ chồng, vợ chồng tôi và các con) là chồng tôi lại nhăn nhó lắm phê. Mặc dù mỗi người đều ăn hết không dư thừa.
Nhà rộng, chỉ dẫn đẹp cũng đã tồn nhiều sức lực nhưng khi tôi ngỡ ý muốn thuế giúp việc chồng tôi đều cho rằng lãng phí. Anh ấy chỉ sẵn sàng đầu tư học hành cho con, còn chi phí trong nhà đều hạn chế. Tôi cũng không phản nàn gì vì nghĩ chồng tôi kiếm tiền vất vả, quá khứ nghèo đói khiến tình tiết kiệm. Nhưng cho đến khi có sự việc xảy ra, tôi thực sự sốc về những “phát hiện” kinh hoàng về chồng.
Chồng tôi bị công an tạm giữ vì liên quan đến việc mua sắm trong khách sạn 5 sao. Dù rằng đã được bưng bít nhưng thông tin vẫn rò rỉ ra ngoài. Và dù luôn còn um sùm hiện tại vì mấy cô mua sắm là những người đẹp khắp nơi. Và giá mua sắm từ 7.000-8000 đô cho một lần “đi khách”.
Tôi thật sự dại dột khi nghe tin chồng mua sắm giá nghìn đô trong khi chi tiêu tiết kiệm với vợ con. Ảnh minh họa
Tình yêu mà bao năm nay tôi ôm ấp trong lòng hóa ra lại thành hư ảo. Cùng hóa ra, xưa nay chồng tôi chỉ tiết kiệm với vợ con, còn đi mua sắm thì hào phóng đến như vậy. Thấy tôi khóc lóc, trách móc, chồng tôi còn phẩy tay: “Đàn bà biết gì, chỉ đi đi đói ngoài, bao năm này hỏng rồi, làm gì có sức mà chửi”.
Tôi chẳng biết nói gì về chồng. Tôi phải làm sao? Nếu tiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi sẽ phải nhìn mặt chồng thế nào?