Khám phá những điều thú vị về hành trình mang thai đầy cảm xúc và những tâm tư của người mẹ trong suốt quá trình này.
Tôi đã từng nghĩ nếu có kịch bản nào đó diễn ra trong cuôc đời tôi thì nhất định là việc, nhưng không…
Từ khi có tiên, có điều kiện hạnh phúc, tôi cũng không ngừng nghĩ mình lại bị cuốn vào các mối quan hệ cảm dậy như vậy. Hết lần này tới lần khác tôi đều tự nhủ, gái đẹp có đầy, nếu chỉ vì thấy người ta đẹp mà lao vào thì vậy mình sẽ là ai? Nhưng tôi lại không dám lờ đi khi người ta cứ tự nhiên tìm đến tôi. Cuối cùng, sau hơn 2 năm cố gắng ngăn cảm xúc, tôi cũng… ngoài tỉnh.
Tôi đã từng nghĩ nếu có kịch bản nào đó diễn ra trong cuộc đời tôi thì nhất định là việc, nhưng không… (Ảnh minh họa)
Để giấu giếm việc suốt thời gian đó, tôi đã phải bận rộn biết bao nhiêu chuyến công tác để đưa đẩy công việc. Tôi còn bày ra cả chuyện từ thiện để có thể tiếp tục cho công việc lãnh đạo nhân tính bề bổng. Về tôi thì không hay biết gì về công ấy hoàn toàn tin tưởng ông chồng cùng nhau gây dựng cả từ những ngày khó khăn.
Hơn 3 năm vợ không có bầu, tôi lo lắng hết lần này đến lần khác đi chưa trí. Nguyên nhân chính là do tôi những công ấy không một lời than vãn, cậu kiểu. Thậm chí công ấy còn kiên trì hết mực, chăm sóc tôi đến cả về sức khỏe và tinh thần với hy vọng sắp được làm mẹ.
Tôi hiểu nỗi khổ tâm và những tiếng thở dài của vợ trong đêm. Sự lo lắng làm cho nhan sắc người phụ nữ thêm tiều tụy theo, cả thể mệt mỗi khi khiến vợ càng khó mang bầu hơn. Nhưng công ấy vẫn nỗ lực không ngừng, từng ngày vật vã kiếm cách để có thể có con.
Và cuối cùng, phép nhiễm màu đã đến sau hơn 3 năm mong mỏi. Vợ có bầu… tôi vui biết bao. Lần ra chung tôi ấn mừng lộn cho sự kiên nhẫn này nhưng vì vợ muốn kiêng giữ kín nên chỉ những người trong nhà biết.
Và cuối cùng, phép nhiễm màu đã đến sau hơn 3 năm mong mỏi. Vợ có bầu, tôi vui biết bao. (Ảnh minh họa)
Những ngày mang bầu, vợ ốm nghén, vợ mệt mỗi, cái bụng phình lên như bé rồng mày nào cũng trở nên xấu xí với đầy vật ra. Ấy vậy mà, lúc nào cũng thì tôi lại vướng bận con, đang không biết các côn nghe thấy thì cũng biết nhưng lại đem về két quả tin tưởng và yêu thương để một kè như tôi hoành hành và coi thường?
Ngay sau khi nghe được câu chuyện trong thang máy đó, tôi lập tức bỏ về nhà. Cô nhân tình có liên lạc khi bận thầy tôi cứ xử như vậy nhưng lần này lòng tôi đã quyết. Tôi cũng không quên để cho cô ta một món tiễn bồi thường, coi như đó là “tình phí”.
Tôi biết mình là người có lỗi nhất trong chuyện này. Thật may mắn vì vợ chưa phát hiện chuyện này, để tôi có được đường về như ngày hôm nay. Tôi biết lỗi lắm mình đã gây ra và nguyên nhân sẽ không bao giờ lặp lại một lần nữa. Với mình, con mình mà cũng không thương thì thương ai?