Một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, nỗi nhớ và tình yêu thương trong gia đình.
Trong buổi cảm tội, mẹ Quân hồi nỗi:
–
Mai cuối tuần con đi cùng mẹ tới nhà cô Huyền chơi nhé. Con gặp thử em Lan xem, mẹ thấy con bé tốt lắm, lại xinh xắn, có công nghệ làm đồn định nữa. Nhà cô ấy với nhà mình thì quá tốt rồi. Hai đứa đẻ đứa thì quá hợp lý.
Quân cúi gằm mặt xuống, anh thinh lặng không muốn trả lời. Mẹ anh thấy vậy bực bội hỏi:
–
Con định sống như thế đấy bao giờ? Chuyện đã qua gần 1 năm rồi. Con phải nghĩ cho mẹ nữa chứ. Mẹ cũng già rồi, mẹ muốn nhìn thấy con yên bề gia thất, sinh con đẻ cái cho mẹ có cháu bé, cháu bồng. Con dám con bé đi về mặt, mẹ vui mừng chào đón như thế nào, nhiệt tình với con bé ra sao… Đâu phải mẹ ghét bỏ gì đâu. Mà tại nó chân cách đi, nó tự rời bỏ đi. Loại con gái tham tiền, mưu mô mệt nhừ như thế, con tiếp xúc nổi cái gì…
Quân hai hài định đàn xuống, gượng mặt anh buồn trĩu:
–
Con biết, xin mẹ đừng nói nữa. Con sẽ đi gặp Lan theo ý mẹ. Giờ con xin phép lên phòng nghỉ một chút.
(Ảnh minh họa)
Cả đêm hôm đó, Quân mất ngủ, anh nằm nghĩ về cuộc tình của mình. Người ta chắc hẳn sẽ thấy lạ lẫm khi anh và Mai chỉ yêu nhau 2 năm, cũng đều phải trải qua gì. Anh cũng đầy tốt để tìm cho mình những người phụ hợp hơn… vậy mà sao anh không thể nào quên được Mai. Có cử chỉ nằm trong tim anh, nhức nhói, day dứt. Phải chăng vì sự ra đi của Mai đột ngột khiến anh không lý giải được?
Đêm khuya dần trôi, Quân chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, anh thấy mình gặp lại Mai, trong một cái tình huống thật lạ lùng…
Sáng hôm sau, Quân sửa soạn áo quần, cùng mẹ đi tới cuộc hẹn mà bà hối thúc suốt mấy tuần nay. Có lẽ, cũng đã đến lúc Quân phải trút bỏ quá khứ, tìm cho mình một cơ hội khác. Hẳn nữa, anh cũng phải làm tròn chữ hiếu của mình. Mẹ đã quá vất vả để nuôi Quân khôn lớn. Anh cần có một gia đình để bà vui. Năm xưa, đưa Mai về mặt, bà không có ý gì phản đối, cũng có vẻ nhiệt tình, nhưng thừa nhận chuyến hai đứa mà thành thì không chừng bà có cháu bé rồi. Nhưng không sao, Mai lại chọn cách chia tay như thế.
Quân ghé vào quán cà phê, hai bà mẹ vội kéo nhau đi mua ít đồ, để mặc cho đôi trẻ ngồi tâm sự, tìm hiểu nhau.
(Ảnh minh họa)
Tiếng cốc vỡ rã rời phòng làm Quân giật mình. Anh ngó ra đằng sau lưng mình, là hình ảnh một người con gái quen thuộc: Ngọc Mai!
Quân ngồi thinh lặng. Anh không biết mình nên đứng lên lần nữa, lao vào hối cô đã đi đầu, làm gì trong ngắn ngủi ấy thời gian, hay ngồi yên, coi như không quen biết…? Mọi thứ cứ diễn ra trong sự rối bời như thế.
“Á!”
– Ngọc Mai hết lần một tiếng, mạnh vứt từ chiếc ly thủy tinh găm thành giọt. Như một phần xốn xang, Quân bắt dạy, lao tới bên Mai:
–
Em có làm sao không? Sao em không cần thân chật nào vậy?
Trong phút anh đang cuống quýt lén với bàn tay của Mai, tiếng mẹ anh nghiêm nghị:
–
Con đang làm cái gì vậy hả? Con có biết để bạn gái mình ngồi ở đó một mình là mất lịch sự và thô lỗ lắm không? Con đừng lên cho mẹ, về bên ngồi đi.
Nhanh như chớp, Ngọc Mai rút về phía sau quầy hàng. Quân làm theo lời mẹ, như một cái máy, bởi vì chính anh cũng không hiểu mình sẽ hành xử ra sao nữa.
Cuộc hẹn hò đó kết thúc, trước khi ra về, khi ra quầy thanh toán, Quân cố ý hỏi nhân viên thu ngân ở đó về cô gái phục vụ bàn lúc nãy; nhưng họ bảo cô ấy về rồi. Thế là hết, có lẽ anh sẽ không gặp lại Ngọc Mai thêm nữa. Cuộc đời họ chỉ vô tình đi qua nhau theo cách đó mà thôi.
Ngồi trước mặt mẹ Quân, Ngọc Mai cúi gằm mặt. Cô đang cố gắng cân bằng lại cảm xúc của mình trước khi nói chuyện với bà. Ngọc Mai hết thở một hồi thật sâu, rút từ trong túi xách ra một tập tiền:
–
Cháu đã làm theo đúng lời bác yêu cầu. Cũng tròn 1 năm rồi. Đây là số tiền mà cháu mượn anh ấy khi đi, phiền bác trả lại giúp cháu.
(Ảnh minh họa)
–
Cô cần lấy luôn đi, dù sao, cô cũng phải chịu thiết thoái mà. Coi như đó là công sức của cô bấy giờ. Tôi rất xem trọng cách hành xử đàng hoàng của cô…
–
Thực ra, tôi nghĩ cô không nên có người khác nữa. Thằng bé cũng đã quên cô và bắt đầu một mối quan hệ mới rồi. Tôi dám chắc cô cũng biết con trai tôi thật lòng yêu cô. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, tốt nhất cứ để mọi chuyện trôi qua như thế đã.
Ngọc Mai lặp lại đừng lần, cãi chào mẹ Quân. Cô kìm chế được không bận khổ. Cảm giác này 1 năm, bà đã không chấp nhận cô, cho rằng cô chỉ là con bé nhà quê, bám lây Quân để kiếm tiền. Bà đã định nghĩa công nhận mọi thứ, chỉ cho rằng cô chỉ là một con búp bê.
Bà cũng không nghĩ rằng cô nhìn con mình như thế, mà thôi. Bà đã lặng lẽ nhìn lên và muốn có một chút tình thương.
Quân thực sự đoán ra. Bà đã thật sự hơi nhảm nhí, muốn hiểu rõ không giữ gì vắc váp cả. Cả hai cùng hỏi cùng gãi, tìm kiếm giống nhau. Thế là cũng chính thức kết thúc câu chuyện tình, mỗi người đều về đường mình đi mà thôi.