Một bài viết chân thực về mối tình sinh viên đầy cảm xúc và những kỷ niệm đẹp.
Tôi và Việt yêu nhau từ những ngày đầu tôi bước chân lên Hà Nội học, tôi vẫn còn nhớ như in những ngày đó, rồi xa ngôi nhà thân yêu, tôi lên thành phố học với biết bao bỡ ngỡ. Một đứa con gái tỉnh lẻ với mớ hành trang còn non nớt nơi đất khách quê người. Và anh… anh đã xuất hiện, anh đến bên tôi vào một ngày mùa đông lạnh lẽo cuối năm, cảm giác ấm áp mà anh mang lại cho tôi khiến tôi không sao quên được.
Anh là hàng xóm trong khu trọ của tôi, hẳn tôi hai tuổi, lúc đầu vì tôi là người mới đến khu trọ sinh viên này thì anh thường xuyên hỏi han quan tâm tôi như một người anh trai, lâu dần chính tôi cũng bị cảm mến bởi sự tốt bụng của anh, và yêu anh lúc nào chẳng hay. Tình yêu sinh viên, tình yêu của cái thời tuổi trẻ tràn đầy sức sống, có đủ các cung bậc hỉ, nộ, ái, ố, có những lúc giận hờn, có những khi cãi nhau nảy lửa, nhưng cũng có lúc lãng mạn đến ngọt ngào.
Thanh xuân ấy ai cũng đã được qua chắc chắn đều hiểu, chúng tôi cũng vậy thôi, yêu nhau thật thiết tha quấn quýt tới ngày cùng nhau hẹn ước về một ngày không xa tôi ra trường anh đã có việc làm ổn định, chúng tôi sẽ làm đám cưới, sẽ mua nhà, cũng xây tổ ấm, sẽ có những đứa con xinh xắn gửi chúng tôi là bố, là mẹ, cả nhà cùng hát ca dưới vui vẻ ngày.
Tình yêu sinh viên, tình yêu của cái thời tuổi trẻ tràn đầy sức sống. (Ảnh minh họa)
Nhưng cái hạnh phúc, đám cưới ấy chỉ là mộng tưởng, hiện thực thì luôn phũ phàng. Anh ra trường và làm việc ở một công ty xây dựng, công việc của anh khá bận rộn, anh thường xuyên phải đi công tác, có những thời gian ở lại Hà Nội thì chúng tôi cũng ngày đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mới về, có khi cũng không về vì anh phải ở lại công trường trực. Mặc dù thời gian dành cho nhau càng ít đi, nhưng tôi vẫn thường nhận được tin hỏi han quan tâm anh, nhiều khi nhớ tôi lại tìm cớ mang đồ ăn sang để được gặp anh.
Ngày tốt nghiệp, tôi không giấu nổi sự vui mừng vì sau quãng thời gian chờ đợi, giờ đây tôi và Việt đã có thể cùng nhau thực hiện được định củamình, chúng tôi sẽ làm đám cưới, sẽ về sống với nhau, cùng nhau xây hạnh phúc của mình. Có nhiều lần tôi nhắc anh về việc cưới xin như những anh vẫn thường gài đề, anh nói đều thêm thời gian nữa, công việc của anh bận chưa đỡ định. Rồi tôi đi làm, tôi làm nhân viên trong một phòng kinh doanh của công ty du lịch, là em út của phòng nên tôi cũng được mọi người giúp đỡ rất nhiều.
Đặc biệt là anh phó phòng, anh ấy rất chú ý đến tôi và luôn quan tâm tôi đặc biệt hơn những người khác. Tôi biết vậy nhưng cũng thường né tránh, vì tôi đã có người yêu, tôi không muốn anh có sự hiểu lầm làm. Nhưng thời điểm mà, “trên tình thì tình theo”, tôi càng né thì anh chân dần lại càng tiến lại, anh ta không ngại ngần bày tỏ tình cảm với tôi, thậm chí anh còn biết nói tôi ở, thỉnh thoảng cứ ghé qua chơi.
Mấy đứa bạn cũ trong phòng thuỷ tôi có vẻ gặp anh ta, mà anh này thì cứ bám riết lấy, lại lắm đứa phải tránh tôi. Vô tình một lần Việt nhìn thấy anh chẳng lạ mấy trong phòng nói chuyện cùng tôi, anh giận lắm, anh cắt đứt liên lạc với tôi mấy ngày liền là nguồn cơn cho tôi tìm được gặp anh, tôi gọi điện anh cũng không trả lời. Bữa đó, tôi phải có thủy đường giường trước cửa phòng anh trước để nói chuyện, nhìn thấy dáng anh về từ xa bao nhiêu mong nhớ những ngày xa cách trong tim tôi trào dâng.
Thế nhưng, trái với sự mong đợi, nhìn thấy tôi mặt anh lạnh tanh như băng và để tôi vào phòng. (Ảnh minh họa)
Đã mấy ngày rồi không được gặp anh, tôi nhớ anh da diết, chắc anh cũng vậy, giản thì giản nhưng chỉ cần tôi nhớ như nhớ một ngày anh sẽ mau ngủ thôi, anh sẽ lại ấm tôi vào lòng nhẹ nhàng như ngày xưa. Thế nhưng, trái với sự mong đợi, nhìn thấy tôi mặt anh lạnh tanh như băng và để tôi vào phòng. Mặc cho tôi hết lời hối hận, giải thích anh cũng mặc kệ.
– Mình chia tay đi, đến lúc này chắc em cũng có người khác rồi, anh không thể ở bên cạnh em nữa thì thôi đi.
– Anh Việt, sao anh lại nói như vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà. Em và anh ấy không có tình ý gì cả, người em yêu là anh, em chỉ yêu mình anh thôi, em không hề có ý gì khác.
Anh gắt tay và nói rằng những lời nói của tôi là dối trá, anh một mực muốn chia tay, tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy. Suốt quãng thời gian dài yêu nhau chưa bao giờ anh nói đến chia tay cả, anh là người chín chắn không phải kiểu tình trẻ con nói chia tay mai lại làm lành. Vì vậy thấy thái độ của anh, tôi lo sợ vô cùng. Anh lạnh lùng đẩy tôi ra khỏi phòng, đuổi tôi về nói đừng đến gặp anh nữa.
Tôi hôm đó, tôi khóc rất nhiều, tôi cảm thấy ấm ức vì bị oan, khóc vì anh giận tôi đến đỉnh điểm không muốn nhìn mặt tôi. Trong lòng tôi luôn nghĩ đây chỉ là lần giận dỗi nhau, chúng tôi sẽ sớm làm lành, không thể có chuyện chia tay đâu. Những ngày sau đó, tôi thường xuyên ghé qua phòng anh, nhưng điều bị anh xua đuổi không muốn gặp, rồi anh tránh mặt tôi, tôi nghe mọi người nói anh lại công tác một tháng nữa mới về. Tôi nghĩ thầm trong bụng, thí thí vậy, tôi đã định đuổi anh về gặp tôi một lần, chỉ cần mời một người bạn khắc nói.
Hôm mới biết nhau ba tháng rồi, còn tôi, còn tình yêu năm năm qua của tôi, cái đám cưới mà tôi lục nào cũng khao khát chờ đợi bao giờ sẽ đến? (Ảnh minh họa)
Nhìn bức ảnh cưới của người yêu tôi, vẫn là anh vẫn đấy, nhìn anh bảnh bao trong bộ vest chỉ có điệu cường vây trắng ấy không phải là tôi, tôi thấy đau vỗ cùng. Bạn anh kể rằng, cô gái ấy là kế toán trong công ty của anh, họ quen nhau được ba tháng nay, mấy lần Việt nói anh phải ở lại công trường trực làm thực ra chỉ trực một lúc buổi tối, rồi anh qua nhà cô này ngủ lại, giờ đây là sự thật bẽ bàng mà tôi phải đối mặt sao? Cô gái ấy có thai với Việt rồi và giờ đây là chính thức chia tay nhau à? – Nục nức, buồn bã, tan vỡ.
Cho đến một hôm, tôi đang đi làm, đưa bạn thân gọi điện đến định đến với giọng hết hoảng:
– Mày ơi, ông Việt sắp cưới rồi, ông ấy đăng hình cưới trên Facebook đấy, mày vào mà xem.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh sắp cưới, anh sắp cưới ai chứ? Tin này như tiếng sấm dịu bên tai tôi. Ngay lập tức tôi cầm máy gọi đến cho anh nhưng không được, anh đã hủy kết bạn và chặn tôi từ bao giờ mà tôi không hay biết. Tôi xin ra ngoài và về chờ anh với hy vọng có thể gặp mặt hỏi nhưng mọi người đều nói anh đã chuyển đi lâu. Tôi nghĩ thầm bạn thân vừa báo tin cho tôi, thế ra anh không chỉ hủy kết bạn với tôi mà còn hủy kết bạn với tất cả bạn cũ của tôi. Cô bạn khi nãy gọi điện để biết được là qua một người bạn khác nói.
Hỡi mày biết nhau ba tháng rồi phải, còn tôi, còn tình yêu năm năm qua của tôi, cái đám cưới mà tôi đang khao khát chờ đợi bao giờ sẽ đến?