Một hành trình tìm kiếm hạnh phúc của hai vợ chồng khi đối mặt với khó khăn, nhằm thực hiện ước mơ làm cha mẹ.
“Người bị bệnh thường bị vô sinh hiếm muộn đã khó khăn, vật vã rồi, với những cặp vợ chồng khuyết tật như mình bị vô sinh hiếm muộn, khó khăn ấy còn nhân lên gấp bội”,
đó là những lời tâm sự của chị Vũ Thị Phương (32 tuổi, Bắc Ninh) khi nói về hành trình tìm kiếm con yêu đầy gian nan, cực nhọc của vợ chồng mình.
Video chị Phương chia sẻ về hành trình tìm kiếm con yêu của mình.
Vợ chồng chị Vũ Thị Phương trong ngày cưới vào năm 2015.
Sinh ra đã kém may mắn, chị Vũ Thị Phương (SN 1986, Hải Dương) luôn tự ti về bản thân. Đối với chị việc kết hôn, sinh con là một điều gì đó xa vời nên chị cứ sống mãi trong vẻ bọc cánh của mình và chăm chỉ học ở một trung tâm dành cho người khuyết tật để có thể tự làm việc và nuôi sống bản thân. Thế nhưng, tình yêu đến lặng lẽ chờ khi chị gặp anh Diễm Trọng Thành (SN 1984, Bắc Ninh) trong một lần đi chơi cùng các bạn khuyết tật.
Vì cảm mến sự chất phác, chân thành của anh mà chị đã quyết định về chung một nhà với anh vào năm 2015.
Hai người khuyết tật kết hôn, khó khăn trong đi lại nhưng anh chị vẫn cố gắng vượt qua. Thế nhưng, chị mãi chẳng thấy tin vui nhiều tháng trời trôi qua. Vì biết hoàn cảnh nên sau khi được bạn bè giới thiệu, vợ chồng chị đã quyết định đi khám mà không chần chừ và kết luận cuối cùng, chồng chị tình trạng yếu, không có thể có con tự nhiên.
Buồn vì kết quả thăm khám nhưng cả 2 anh chị vẫn cố gắng động viên nhau và quyết tâm có con. Phương pháp đầu tiên 2 vợ chồng chị thực hiện đó là thụ tinh nhân tạo (IUI). Tuy nhiên, 2 lần IUI trong hơn 1 năm vẫn không thành công.
Suốt khoảng thời gian đó, nhiều lần chị đã khóc bởi đen khi kết hôn chị vẫn chưa được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, vẫn phải bươn trải trong con đường dày gian nan hòng có thể thực hiện thiên chức làm mẹ.
Thời gian mang thai chỉ ở nhà mẹ đẻ, anh ở nhà chăm chỉ làm kiếm tiền để lo cho 2 mẹ con chị.
Thế nhưng, chị vẫn tự nhủ mình là người may mắn bởi trong khi buồn vì điều kiện kinh tế gia đình khó khăn không dám nghĩ đến việc tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm (IVF), vợ chồng chị đã nhận được sự hỗ trợ kinh phí IVF của bệnh viện Bưu Điện với số tiền 30 triệu đồng. Có thể số tiền này với nhiều người là ít nhưng với vợ chồng chị, đó là cả một sự góp sức lớn lao để anh chị thực hiện được mong ước làm cha, làm mẹ.
Chị Phương tâm sự, 2 năm tìm kiếm con không phải quá dài nhưng đối với vợ chồng chị – cả 2 người đều mang khiếm khuyết trên cơ thể thì 2 năm đó là cả một hành trình dài. Chị vẫn nhớ mỗi ngày chị chờ đợi tin vui từ bác sĩ như trong một quán cà phê nhỏ ở quê mà chị sống.
Đó cũng là ngày tràn ngập niềm vui và hạnh phúc sau 2 năm kết hôn.
“Lần đầu tiên mình chắc đậu được 8 trứng nhưng một trứng không thành công nên chỉ đậu được 7 phôi. Mình chuyển 2 phôi lần đầu tiên đậu được cả hai nhưng sau hơn một tháng một phôi hụt chỉ còn 1 phôi thôi”,
chị Phương cho biết.
Đối với người bệnh thường khi tiến hành IVF đã phải giữ gìn gần cẩn thận nên với chị Phương, điều này càng quan trọng hơn cả. Chính vì vậy, khi chuyển phôi xong chị về quê gửi ngoại, không dám làm bất cứ việc gì. 3-4 tháng sau khi thai bắt đầu dần định, chị mới dám làm những công việc nhẹ như quét dọn nhà, nếu cảm.
Suốt quá trình mang thai chị tăng 13kg lên khoảng 56kg.
Mặc dù không gặp nhiều vẫn điểm về thai nghén, có thể chị ăn uống bình thường như trong 9 tháng 10 ngày mang thai, không lúc nào chị lo lắng đến tình hình con yêu trong bụng.
Không biết bao nhiêu lần gương mặt chị tràn đầy lo lắng khi đi siêu âm bác sĩ nói 2 đứa con chênh nhau 1cm, con bị giãn đài bể thận, có trương hợp phải mổ khi con lớn. Những lúc như vậy, chị lại lo những khiếm khuyết của bầu mẹ sẽ ảnh hưởng đến con.
Mang thai, mọi việc chị đều phải nhờ đến sự chăm sóc từ người khác. Mặc dù khó khăn nhưng chị Phương luôn được chồng động viên, ở bên. Chị cũng nhớ những ngày mang bầu không đi được xe máy ba bánh, một mình chị bắt xe ô tô khách từ Hải Dương đến viện khám thai. Chồng chị tuy sức khỏe yếu nhưng lo cho vợ nên mỗi lần chị đi khám, anh lại đi xe ba bánh từ Bắc Ninh đến viện rộn rã chị khám xong, biết kết quả định mệnh mới yên tâm về.
Chồng chị dù yếu không chịu được nhiều nhưng anh luôn nhắc nhở chị đi lại ít, hỏi chị uống để tốt cho cả mẹ và con.
Trước khi tiến hành IVF, mình phải thăm khám liên tục, đến mốc nào cũng phải đi, trong khi đó vợ chồng mình không có điều kiện đi taxi, anh cứ chân mình đi xe ba bánh lên viện khám.
Sau này mang bầu, mình đi ô tô khách nhưng anh vẫn đi xe ba bánh lên viện cùng vợ. Người ta có bầu được chồng đỡ đẫn đi khám nhiều lúc mình cứ tủi thân bởi mỗi lần đi khám, lên bàn khám hay làm các công việc đều rất khó khăn, vật vã như những người mình yêu, vì con mình cũng phải quyết tâm, mình cũng chỉ trông nắng đi vậy thôi.
Cũng may mắn được các anh chị trong bệnh viện giúp đỡ nhiệt tình như những người nhà nên mình cũng tự tin
, chị Phương tâm sự.
Chị Phương đã sinh bé trai vào ngày 7/2 năm nay. Sau 9 tháng 10 ngày mong ngóng, lo âu, vợ chồng chị đã được nở niềm hạnh phúc vì con sinh ra bình an khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác nặng 3,1kg.
Đến bây giờ, khi đã hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ được 6 tháng nhưng chị vẫn không thể quên được ngày chào đón con đến với thế giới. Mặc dù lo sợ khi lên bàn mổ vì ám ảnh của lần phẫu thuật trước nhưng chị luôn tràn an tinh thần mình để cố gắng vượt qua.
“Khi sinh mổ, bác sĩ rất an tâm về bên mình mở mắt tỉnh táo không lảng quên mà
còn lại. Có lẽ, mình bắt lo lắng là khi bác sĩ mở đưa con ra thành công, bác sĩ cho nhìn mặt con, 2 đứa của con hoàn toàn bình thường, đến lúc đó mình mới cảm nhận được sự yên tâm, thoải mái trong lòng.
May mắn vẫn đẻ giãn đài bể thận, con càng lớn càng hẹp bể thận lại, khi kiểm tra sức khỏe của con hoàn toàn bình thường. Chồng mình lúc đó cũng hạnh phúc làm cửu dẫn vị mọi lần là không được chụp ảnh con thường đến mặt
, chị Phương nở nụ cười.
Bé nhà chị Phương nặng 3,1kg sau sinh.
Về đi lại đều phải nhờ chiếc nạng, hẳn những sức khỏe yếu nên sau sinh chị Phương cũng gặp khó khăn trong việc chăm con. Tuy nhiên, nhà neo người, mỗi người đều bận việc nên chỉ tự túc thay rửa, vệ sinh cho con.
Mặc dù việc có con sẽ là gánh nặng hơn, anh Thành – chồng chị phải chăm chỉ làm ăn để lo cho nhu cầu của người khuyết tật giống như mình. Dẫu công việc vật vả nhưng mỗi lúc rảnh rỗi anh lại phụ việc trong việc trông con, chăm sóc con.
“Anh lúc nào cũng từ tốn, không phàn nàn, nhớ anh pha sữa cho con anh cũng phải làm hết để làm. Anh có công việc như vậy, việc nhà anh vẫn giúp đỡ mình như chăm hẳn
, chị Phương cho hay.
Hoàn cảnh của 2 vợ chồng là vậy nhưng mỗi lần nhìn con cười, tất cả phiền muộn, bực tức của anh chị lại xua tan. Sau tất cả, bao thương trăn, bất hành của cuộc sống, chị Phương đã được tận hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ giống như tất thảy người phụ nữ nào.
“Mẹ rất muốn có niềm hạnh phúc của một người phụ nữ được làm mẹ. Vì vậy mẹ rất cảm ơn con đã đến bên mẹ”,
chị Phương mỉm cười với con.