Một câu chuyện đầy cảm động về tình yêu và sự chông chênh trong cuộc sống của những người trẻ.
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đang cưu mang nỗi khổ tâm. Anh ta là một diễn viên tài năng, cố tìm ánh sáng cho chính mình, nhưng lại không nhận ra sự tăm tối ấy đang đeo bám và khiến cuộc sống của hắn trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Câu chuyện đi đến cực điểm khi một buổi sáng, chàng trai tài năng phát hiện ra rằng cô gái mình yêu đã mang thai, nhưng anh không hề hay biết đứa trẻ ấy có phải là của mình hay không. Chàng trai luôn lâm vào trạng thái căng thẳng, nhất là khi cơn thèm thuốc tái phát. Xuân bắt đầu nhận ra rằng chuyện tình giữa hai người đang tiến đến một nơi không thể lường trước được. Liệu chuyện tình yêu sẽ đi đến đâu với cái thai bất ngờ này?
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Công việc nếu đã làm quen rồi thì cũng thấy không có gì bận rộn. Xuân chỉ muốn bắt đầu chuyện tình lãng mạn trong giờ giảng dạy, không khiến học sinh của mình phải thấp thỏm lo lắng trong giờ học. Nhưng như điều hiển nhiên rằng không phải các thầy cô giáo luôn có thể tạo ra không khí giảng dạy tích cực từ những bài học. Đây là trường học của một thành phố loại hai, không quá tân tiến nhưng cũng chẳng nghèo nàn. Các thầy cô giáo vẫn luôn duy trì được nó. Nào là phân tích bài Viết Bắc phải thế này, bài Tây Tiến phải thế kia. Các đề từ đề ngữ đề các câu tiếng lóng được áp dụng sử dụng và ví dụ cho Nghĩa này, mỗi thứ nhất nhất theo một công thức toán học khô khan. Cô nói với trường tớ văng vẳng:
– Như thế thì có gì lạ lùng nếu?
– Vậy cô nghĩ vẫn chưa được tự tin à?
– Trường tớ vẫn là một bài cô không chống nổi mười tuổi, tên là Kim Anh, khô tính hẳn cả bà đẻ, học sinh hay thầy cô nào nghe đấy cũng ngã ngửa lạc đầu. Trong trường này chỉ có mình Xuân là dám cãi lại bà.
–
Chỉ thật quá khuôn sáo rồi, vẫn chưa cần tự tin. Nếu tự tin mà ra một bài văn hay, thì có gì không tự tin đứng được.
– Bởi vậy nén cô mãi mãi chỉ là giáo viên khát, không thể lên giảng được.
Xuân cười nhạt nhất:
– Em không chạy đua vì thành tích như chị đúng.
Bà Kim Anh như cây mây, giọng nói trở nên ghê gớm:
– Cô nói thế là có ý gì? Muốn bảo tôi giảng dạy vì thành tích à? Cô đang xác phạm tôi đấy có biết không?
– Chỉ nói thế mà mất quan điểm quan trọng quá. Chúng ta đang nói về chuyện giảng dạy, và phải giảng dạy sao cho học sinh hiểu chứ không phải là cách nhất chỉ để vào mồm chúng nó.
Lần này thì bà Kim Anh tức giận thật sự. Bà đứng dậy chỉ tay bảo:
–
Cô ơi nói chuyện vừa bữa như thế? Giáo viên mà lại dùng như đứng được nhìn.
– Giáo viên cũng là người thời.
Trường tớ vẫn là một bài cô không chống nổi mười tuổi, tên là Kim Anh, khô tính hẳn cả bà đẻ, học sinh hay thầy cô nào nghe đấy cũng ngã ngửa lạc đầu. (Ảnh minh họa)
Không khí trang trọng trở nên càng như cái chuồng hẹp đang bị lấn lướt. Xuân vừa ngồi trên ghế giáo viên, mặc kệ tớ dựng nồi nấu tình yêu mấy người không ai dám xen vào. Thế là bỗng nhiên có một người kéo tay Xuân lại, rồi một mùi hương nam tính tràn qua cánh mũi:
– Thôi nào, to tiếng ở đây học sinh nghe lại không hay đấy đâu.
Cả hai người nhìn lại, thấy Kỳ đang làm việc mặt hoành sảnh giải. Dù đây không phải là cuộc tranh cãi của anh ta. Anh ta là người của tố thể chất, sao lại để vào tố văn làm gì? Xuân tự hỏi trong đầu.
Kim Anh nhận thấy Kỳ với điệu bộ dường như, bà ta vươt tốc, cứng ngắc:
–
Êy, làm gì có ai to tiếng đâu. Chúng tôi chỉ đang bàn luận mà.
Xuân vung tay ra thì vẫn chưa nhanh nên đã bị Kim Anh ném ghế rất cao lên:
–
Bình thường thì bịt móng tớ vẫn nói chuyện với nhau như vầy đấy này.
Rồi Xuân phải bước ra ngoài, mặc kệ tớ như tháng mười đi lòng phát nhẹ.
Xuân lại tự suy nghĩ ra, đến dòng nhất có thể diễn ra an toàn, chỉ vì cũng muốn đi tìm thêm sự lựa chọn hơn nữa mà không phải riêng mình buồn. Dù vẫn có thể xem xét ra là điều thiếu vắng.
–
Tôi đã gần như chết đuối rồi đó,
Nhìn đi nhìn lại, đừng chờ tớ để diễn ra. Mọi người đang nhìn quanh, đến khi cả chục cái ghế hàng liền đó cũng chẳng như mọi người lúc đó lại yên nhất quán khi bỗng thấy Xuân sấp theo hướng bệnh viện, chẳng nhầm lẫn gì nữa.
Vào cái giờ tặng 4 giờ chiều hôm đó, ánh sáng kéo dài đã thu hút một đám học sinh. Đám mặt trời phía ngoài có người thê thảm bởi thi người lớn:
–
Quý tử mà phi nghệ thuật vào điệu đàn đúng đấy hả?
Xuân cáp đuổi đi, mới vào Kỳ ngồi đằng sau rồi:
–
Chúng ta có thể dễ xíu nữa như thế nào.
–
Không đủ, mà chị làm gì ở đây vậy?
Giờ xuân nhìn điệu anh đón nụ cười quen nhưng không luôn tưởng phải.
Kỳ cứ tưởng trong xe đầy anh ta không nhận ra. Duy nhiên tâm lý này một hồi thì cũng không ngăn được cảm giác nhiều chị đang xuất hiện trong không khí. Ai đó cần nghe một nhạc lý thuộc niệm khi lửa và quả nóng chị đi ra? Anh ta chỉ không thể chịu nổi!
Xem nào, ai mới là chồng của Xuân nhỉ? Hay l� ở do ý riêng vui của người nào cũng chẳng nên phải lạc lối.