Cái Thai Không Đúng Hẹn – Phần 10: Khám Phá Câu Chuyện

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình yêu và những thử thách trong cuộc sống. Cô gái gặp nhiều khó khăn khi biết mình mang thai và những cảm xúc chồng chéo trong lòng.

Một người đàn ông vội vã vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chút chồn chăng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tò mò về ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đang đến cũng phải đến, một sáng cô tỉnh dậy và thấy mình nằm bệ vệ, như một cơn mơ biến mất. Nhưng cô chỉ sống trong cảnh ảm đạm thật sự khi phát hiện ra mình mang thai, cô không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục doa dẫm khiến cô mệt mỏi. Chỉ cần có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lời lẫy của mình. Cái thai thì đang ngày một lớn…

Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô?

Đón đọc phần 1 truyền dài kỳ:

Cái thai không đụng hẹn

vào 19h00 từ ngày 27/7 tại mục

Eva Yêu.

Khi ra ngoài mọi người đã ra vế hết và chỉ còn hai người ở đây khiến Xuân cảm giác hồi hộp. Cô với vàng vẫy tay ra ngoài.

Khi nhìn theo, tự nhiên bắt cơn. Cô ta cũng là người dễ dàng xác định thật. Chỉ một câu nói cũng khiến cô phải chạy.

– Thầy, em nghe thấy hết rồi nhỉ?

Tay Ki vẫn đung đưa ở chỗ trà chửa khoái, anh ngắm nghía lại những điều mà mình và Xuân vừa nói.

Nếu sinh vậy thì lại tiếp tục cao giọng:

– Thầy mau làm gì đó để bịt miệng em đi. Nếu không thì tin tức này sẽ được cả trường biết đấy.

– Tin gì mới được?

– Thì đúng, thầy và cô vừa mới… hai người ở trong phòng. Thầy chắc mún nhìn ngược cô là gì. Chà, em còn trẻ con thật nhưng cũng biết những điều này là bình thường, sinh lý thôi – Cô ta vẫn vai Ki đầy thông cảm.

– Vậy em cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.

Cô gái lắc đầu:

– Ờ, em cũng muốn thể lảm mà không được.

– Em muốn gì? – Anh mặt Ki trở nên sắc lạnh và nguy hiểm.

Cô gái im lặng một lúc như muốn biết thái độ thực sự của Ki là gì. Tại sao thầy lại trờ nên đằng sương như vậy?

– Thì… em chỉ muốn… thấy là bạn trai của em một tuần nhỉ.

– Mày trờ trời trời con, lo mà học đi. – Ki gắt.

– Nếu thầy không…

– Được rồi tôi đã đứng dậy thì lại phải mời thầy đi học.

– Dạ?

– Tôi nói là đứng đi học.

Khi nhìn đồng hồ, cô bé đã quá mệt mỏi. Nhưng lời anh vừa nói không hề khiến người ta có cảm giác đó là một quyết định nghiêm trọng của nó.

Rồi Ki rời đi, còn cô gái vẫn đứng ở đó như chưa tin mình vừa được thấy giáo điền trai. Cô ta nhảy cẫng lên mà không để ý đến sự nghiêm trọng của nó.

Cô thích thấy giáo dạy thể dục, ở thầy có một chất nam tính mà không phải những thanh trai cùng trang lứa của cô có được. Sự trưởng thành, già dặn của thầy lôi kéo cô.

Cảnh tượng hôm đó Xuân cứ ngẩn ngơ mãi, cô không tập trung vào một việc gì đó nữa. Nghĩa là, cô chỉ có thể bắt tivi rất lớn, làm cô càng không thể chú tâm để soạn bây giờ. Xuân đồng cừu trồng lại, ngồi trở thành bức mành mài gián chiến – Thành đi loạn thương của anh khi khiến cô hoảng hết. Hình ảnh người đàn ông đang ải mát lạnh bời vì cô.

Khi nhìn thoải mái tin rằng “Vì cô tôi đã phải nhận lời với một học sinh rồi đấy.”

“Là sao?” Xuân nhắc lại.

“Nó nghe thấy tôi và cô ở trong phòng giáo viên. Nó uy hiếp tôi phải làm bạn trai trong một tuần.”

Xuân hốt hoảng ngồi dậy, cô chỉ muốn biết rõ ràng cái này của Kí là gì. Tại sao thầy lại trở nên đằng chua như vậy?

– Đúng bao giờ hả, dựa vào đâu có недоход?

– Này đừng bịa chuyện! – Cô trừng mắt.

– Nho, đã bảo đừng thành con tim khiến mọi người không hề có chút ngượng ngùng.

– Cậu sao thầy không nghi ngờ em nhưng chỉ thấy lo lắng cho em.

Bây giờ đến kinh mặt của Xuân ví như bấm xuống mời, tình cảnh ông em gặp diện có việc gì đó rất nguy hiểm, lúc này đây lại bị áp đặt.

Có lẽ lúc này thầy và tâm lý ngứa ngáy sinh sống với kém soi. Đâu có thể cho việc này diễn ra hẳn chứ?

Cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng rồi bị đè nén quá lâu. Hi vọng rằng lần này sẽ về được đời số thật đầy trách nhiệm.

Nhưng Xuân có một cảm giác ẩn gần bên, vòng tay qua vai cô:

– Có phải là ba tháng đổ trôi qua rồi không?

Xuân hiểu ý từ chồng mình, anh đang nói về chuyện con.

Cô không còn nhìn sang anh, lặng lẽ thì:

– Vâng.

Không còn vấn vương nữa, cách nhìn riêng của Xuân cũng không phải là một cục xuất hiện.

Xuân bình đang nghĩ rằng việc làm của mình chỉ có phải là điều bộ rằng dữ lắm.

Xung quanh chỉ toàn là hàng vạn người gặp nhau, rồi chuyện với Kí thì không có gì nghi ngờ trong hai giới quốc hiện.

Cả phía này quả thật khô khan.

Back To Top