Bài viết này chia sẻ về những thách thức trong cuộc sống vợ chồng và cách mỗi người nên tham gia vào quá trình đồng điều chỉnh và chia sẻ trách nhiệm tài chính.
Ngay từ nhỏ, mẹ tôi đã hình thành mẫu người phụ nữ lý tưởng mà tôi luôn hướng đến. Dù gia đình càng thu nhập cao, bỗng tôi có khả năng nâng lo kinh tế cho cả gia đình nhưng mẹ tôi luôn có một sự độc lập nhất định.
Mẹ bảo là đàn bà, nhất định phải có một công việc. Sự tự chủ về kinh tế sẽ giúp phụ nữ có tiềm năng nổi bật trong gia đình. Hơn nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, phụ nữ cũng có thể tự làm chủ cuộc đời mình.
Sau khi tốt nghiệp, tôi khá chật vật để có thể tìm được một công việc ưng ý. Việc để tìm thì chỉ được mức lương lãng nhàn, việc phụ hợp thì đôi hỏi kinh nghiệm. Phải mất gần 2 năm, tôi mới vào được một vị trí phụ hợp với khả năng của mình.
Nhờ lợi ích mẹ dành, tôi luôn phấn đấu trong công việc. Tôi muốn sự thành công, muốn trở thành một người phụ nữ hiện đại, vừa có thể lo cho con cái, vừa có thể kiếm ra tiền.
5 năm phấn đấu hết mình tham gia công việc, tôi đã có được chiếc ghế phó phòng cùng mức thu nhập khá. Với mức thu nhập này, tôi có một cuộc sống khá dư dả, có thể đi du lịch khi muốn, ăn những món ăn xa xỉ tuần đôi ba lần.
Tất nhiên, đời lại đổ ập lực công việc không hề nhẹ. Càng đòi hỏi trên cao, bạn càng phải thể hiện được sức chống chịu phi thường của mình. Tôi hiểu và chấp nhận điều đó.
Rồi tôi lấy chồng khi tròn 27 tuổi. Có thể nói là khá thành công khi tôi đã chọn được anh, một người tương xứng với tôi về mọi mặt. Anh làm trong ngành tài chính, công việc khá ổn và thu nhập cũng ở mức tốt. Tôi nghĩ giữa vợ chồng nên có sự tương đồng nhất định. Khi hai người có cùng cái nhìn về cuộc sống, hạnh phúc sẽ dễ bền chặt hơn.
Chồng tôi khá hiền nên mỗi khi cười, tôi đã chủ động định nghĩa với anh về việc bình đẳng giữa hai vợ chồng. Tôi không muốn mình trở thành bà vợ “siết” chồng tới độ anh chưa từng phải làm việc nhà. Hàng tháng lại chỉ có mỗi chồng nộp lương còn chồng muốn tiêu gì phải ngửa tay xin. Đàn ông hay phụ nữ, ai cũng cần có những khoản tiền riêng để giao lưu bản bè, để biểu thị bớt mẹ gia đình.
Ngay cả việc nhà, tôi cũng không phải cắm đầu vào làm mà vợ chồng tôi đều chia nhau một cách bình đẳng. Ảnh minh họa.
Chồng tôi cũng đồng ý với quan điểm này nên thời gian đầu sau khi kết hôn, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi ngồi với nhau để tính toán ra số tiền sinh hoạt cần mỗi tháng, chúng tôi đưa ra một mức mà cả hai nên đều định đọng vào quỹ chung mỗi tháng. Khoản tiền này sẽ được dùng để chi tiêu sinh hoạt chung, phần thừa còn lại sẽ tích cóp cho sau này.
Ngoài mức tiền sinh hoạt đọng vào quỹ chung, chúng tôi còn có quyền tự quyết hoàn toàn với phần tiền còn lại. Tôi cảm thấy rất thoải mái vì như vậy, anh cũng thể tự do đi với bạn bè trong khả năng của mình, tôi cũng có thể mua sắm những món đồ mình thích, biếu bố mẹ hay cho tiền các em.
Biết chuyện vợ chồng tôi như vậy, cô bạn thân của tôi lại đụng ngợi khổ khí. Bạn tôi là mẫu người phụ nữ khá truyền thống. Cô ấy thích chăm sóc gia đình và quan niệm, đàn bà luôn phải là tay hòm chìa khóa.
“Mày để cho chồng tự do như vậy mà không sợ à. Nhỡ ông ấy có tiền rồi thì sao? Giờ là thời buổi chồng mình có thể ngoan như thế nào? Bạn gái trẻ nó thấy chồng mày phong độ lại có tiền, nó bu vào ngay”.
“Giờ mới có cương, tình cảm còn mặn nồng thế này mà chồng còn bội bạc thì tao nghĩ chắc không gọi là sống được. Chưa cùng nhau vượt qua khó khăn mà đã như vậy, thì dễ hồi làm sao nắm tay nhau đi tới cuối đường. Đến ông như vậy tao không cần”.
“Vậy mày cũng phải nghĩ tới việc hai đứa mày là một gia đình chứ. Tiền ăn, tiền sinh hoạt, tiền định tiền nước đều chia đôi, còn đâu tự tiên ai nấy tiêu. Mày có thấy hai vợ chồng mày giống như một đôi bạn sinh viên đi thuê trọ không?”
“Mày lại nghĩ quá rồi. Tao thoải mái mà ông ấy cũng thoải mái, thế là được. Tao muốn sự riêng tư nhất định, ông ấy cũng vậy. Tự nhiên lại đi quản một thứ không phải của mình để nhìn vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. Chẳng thà rõ ràng từ đầu còn hơn”.
Tôi biết những lời khuyên của bạn không phải không có lý. Tuy nhiên, mỗi thứ với tôi hiện đang rất thoải mái. Ngay cả việc nhà, tôi cũng không phải cắm đầu vào làm mà vợ chồng tôi đều chia nhau một cách bình đẳng.
Mọi chiều đi làm về, tôi sẽ đi chợ dần dần nếu nhường cô ấy một tiếng. Sau đó việc rửa bát dọn dẹp sẽ là của anh. Cuối tuần khi tôi lau dọn nhà, anh sẽ là người đi thu dọn để giặt, phải và gấp quần áo. Tôi không muốn mình phải dành cả thanh xuân để cắm đầu vào gian bếp.
Tuy nhiên, được một thời gian, tôi thấy chồng mình không còn thực hiện đúng như trước. Anh đùng đùng việc nhà cho tôi hơn, hoặc công ty anh sẽ có việc đột xuất nhưng phiền anh phải làm việc nhà. Tôi không quá khắt khe về việc đó nên vẫn vui vẻ làm cho anh. Thế nhưng …
Chúng tôi dần phát sinh những chuyện liên quan tới tiền chung, tiền riêng khi anh quá rạch ròi. Như hôm 8/3, hai vợ chồng đi ăn rất vui vẻ. Anh còn tặng tôi một bó hồng nhưng 100 bông tuyệt đẹp. Song ngay tối hôm đó, anh liền đưa tôi hoá đơn yêu cầu các khoản đó cần được thanh toán bằng quỹ chung.
“Em có tiền sao không mua? Anh đâu phải cái máy tin tiền mà đi mua cho em.” Ảnh minh họa.
Tưởng chồng dành cho mình điều bất ngờ, hoá ra chỉ là lấy từ tiền chung của nhà. Trong khi đó, tôi thừa biết thu nhập của anh rất khá. Để tiền bỏ ra mua một bó hoa, mỗi vợ một bữa ăn anh cũng không chỉ chu cấp.
Rồi có hôm cuối tuần tôi đến cỏ quan làm việc thì chồng gọi điện hẹn đến việc có người giao hàng.
“Em mua thuốc bổ cho bố mẹ à? Anh chỉ ra trả rồi, tôi về đưa anh nhé”.
Một lần nhìn thấy chiếc khắn rất đẹp khi đang đi trên đường, tôi ngờ ý thừa nhận lại câu trả lời không thể tin được.
“Em có tiền sao không mua? Anh đâu phải cái máy tin tiền mà đi mua cho em.”
Rồi cùng với đồ là đủ thú chuyến phát sinh từ việc quá chi li của anh. Thực sự, tôi phát hiện không phải chồng mình ra rạch ròi chi tiêu, mà là anh quá ki bo khiến xỉ. Anh có thể chi tiền để mua sắm cho bản thân, nhưng nhất định không muốn chi dù chỉ một đồng cho tôi hay biếu tặng bố mẹ vợ.
Tôi nghĩ mỗi thứ cần thay đổi. Anh ấy không thể đã có gia đình mà sống như một người dùng như thế. Tôi sẽ yêu cầu anh đưa tiền lương cho mình cầm. Nếu anh tiếp tục sống chi li tính toán với vợ và gia đình vợ như vậy, chắc chắn cuộc hôn nhân này chẳng thể tiếp tục lâu dài.