Một hành trình đầy cảm xúc khi tôi gặp lại chàng trai năm ấy, vừa vui vừa xao xuyến.
Đời thoải mái xin hẹn gặp tôi, cầu ấy cứ lặp ba lặp bặp. Tôi có thể thấy rõ sự hoảng loạn của chàng trai trẻ ấy. Tôi quá xúc động vì người vẫn tươi như hiện lành của mình.
Cuộc sống gia đình tôi gần 10 năm qua vẫn yên bình như thế, chưa một lần nào hai vợ chồng to tiếng với nhau. Giận hờn hẳn không tránh khỏi nhưng tôi luôn nhớ nhung, xuồng nước để gia đình được yên ấm. Không chỉ người ngoài nghề chúng tôi hạnh phúc mà bản thân tôi cũng rất hài lòng về cuộc hôn nhân của mình.
Về tôi hiện là trưởng phòng của một công ty, tuy không lớn nhưng ổn định, thu nhập khá cao. Tôi làm nghiên cứu, lương không cao nhưng vì là đam mê nên tôi không muốn bỏ. Vì nhận thêm nhiều việc để tăng thu nhập nên tôi không còn nhiều thời gian dành cho gia đình. Tuy nhiên, chưa bao giờ vì tôi tỷ ý phần nản hay buồn lòng ca thần ghì.
Thấy vợ không phàn nàn về công việc của mình, tôi cũng tự tưởng gia đình đang yên ấm (Ảnh minh họa)
Mỗi việc chỉ vỏn vẹn khi tôi nhận được cuộc gọi từ một chàng trai trẻ tuổi. Câu ấy tự nhận là đòng nghiệp của vợ tôi và thiết tha xin được gặp tôi một chút. Tất nhiên tôi đồng ý, vì tôi cũng là người thoải mái.
Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê. Nhìn gương mặt cậu ấy điển trai, trẻ lắm. Câu ấy bắt đầu cuộc chuyện một cách rất khó khăn, đôi bàn tay lúc nào cũng bắt rứt không yên. Câu ấy kể, kèm vợ tôi 6 tuổi, chỉ mới ra trường và vào công ty vợ tôi làm một thời gian.
Những ngày đầu mới vào, với bản tính sôi nổi, cậu ấy quan tâm tới tất cả chứ em nữ trong phòng, không để một ai. Với tôi là sếp lớn thưởng vẫn nhận được sự ưu ái hơn.
Nhiều trước cậu ấy mới về tôi đi ăn cảm thấy rối chiếu rãnh rỗi lại càng phê cùng nhau. Tuy nhiên, tất cả những hành động đó chỉ là cầu ta muốn lấy lòng sếp không có ý định gì hơn, nhưng với tôi thì nghĩ khác.
Khi chàng thanh niên đó nhận ra thái độ của vợ tôi, câu ta bắt đầu sợ. Cậu ấy tìm cách hạn chế nhưng buổi gặp gỡ riêng, từ chơi, lảng tránh mọi lối nghĩ của vợ tôi. Thế như, trái với thái độ đó, vợ tôi càng trở nên khao khát và muốn được gần gũi cầu ấy.
Việc vợ tôi si mê, luôn tìm mọi cách để cầu ta ở bên ai trong công ty cũng biết. Từ việc bàn đầu mong được sếp quý, cầu thanh niên kia đâm ra sợ hãi như không dám kháng cự vì sự mến đi công việc có thu nhập tốt. Cuối cùng, khi không còn cách nào khác, cầu ta đành tìm tới cầu cứu, mong tôi giúp đỡ để thoát khỏi tình cảnh này.
Câu ấy chỉ coi đó như một cách lấy lòng sếp không có ý định gì hơn. Nhưng với tôi thì khác, với tôi… thích cầu ta thật.
Thú thật, nghe xong chuyện, tôi cay cú và cảm thấy nhức nhã lắm. Cái cảnh vợ mình đam mê trai trẻ, để rời người ta phải tìm gặp mình để xin cứu thế này còn nhục nhã là vợ đi ngoài tình. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh, từ từ để tiếp chuyện cầu ta rồi trở về nhà.
Tối hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Sau cùng, tôi quyết định xa gần hồi vợ cảm nhận của cô ấy về cuộc sống vợ chồng. Thái độ của cô ấy đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Cô ấy lờ đi ngồi lại nói đã chán ngấy cảnh tôi tối tăm mù mang vào công việc, không quan tâm vợ, không còn sự tình cảm, dịu dàng khiến cô ấy cảm thấy cô đơn. Trước sự tình gián đoạn chấm dứt của vợ, tôi vừa bực nhưng cũng vừa thấy chua xót. Tất cả cũng từ sự say mê công việc mà bỏ bễ gia đình của tôi.
Cô ấy bảo chẳng cảnh tôi tối tăm mờ mịt. Khi nghe xong, tôi hiểu ra mọi sự.
Tôi không nói cho cô ấy biết về việc chàng thanh niên kia đã tìm gặp mình. Tôi đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, sự việc chưa đi quá giới hạn và mình còn có thể thay đổi tình hình.
Tôi chủ động sắp xếp công việc và chia sẻ bớt một số điều cho người khác. Tôi đặt một chuyến du lịch cả tuần rồi bảo vợ xin nghỉ làm để đi hâm nóng tình yêu. Sau chuyến đi đó, ngày nào tôi cũng chủ động đưa đón vợ đi làm, tôi tỉ tỉ hai vợ chồng lại rủ nhau đi xem phim, đi dạo… Lâu rồi tôi mới cảm nhận được tình cảm vợ chồng nồng ấm thế.
Khoảng hơn 2 tháng sau, chàng trai kia điện thoại cho tôi cảm ơn và nói mọi chuyện đã qua, mong vợ chồng tôi không vì thế mà có sự hiểu nhầm nhau.
Câu ấy cảm ơn tôi, nhưng có lẽ chính tôi mới là người phải nói lời cảm ơn cầu ấy. Nhưng có lần gặp gỡ đó mà tôi nhận ra bấy lâu nay mình đã bỏ bẵng đi một phần quan trọng của cuộc sống, đó là gia đình. Và nếu không phải là người tử tế thì có lẽ gia đình tôi đã tan nát rồi.