Bài viết kể về tâm sự của một người phụ nữ đối diện với những khó khăn trong hôn nhân và việc làm mẹ, mang một nỗi lòng trăn trở.
Tôi đã cảm nhận rất nhiều và quyết định viết đơn ly hôn. Hiện tại, tôi đang về bên ngoại sống. Nhiều người bảo tôi cứ bình tĩnh, giữ cho trong sạch, sao để chỉ vì một chuyện nhỏ mà rời bỏ.
Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, bản chất của vấn đề không hề nhỏ, khi mà người đàn ông ấy vẫn duy trì không hề coi trọng về con. Với anh ta, chỉ có bậc mẹ, có gia đình anh ta là nhất.
Tôi về làm dâu nhà anh đến giờ được 4 năm. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu con của mình. Với chồng tôi sống ngay cạnh nhà ông bà nội, tuy khác nhà nhưng chung một sân. Ấy vậy mà, kể từ khi tôi mang bầu cho đến lúc sinh con, bậc mẹ chồng hầu như rất ít khi sang chơi.
Kể từ khi tôi mang bầu cho đến lúc sinh con, bậc mẹ chồng rất ít khi sang chơi với cháu. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi sinh con, mặc dù mẹ chồng ở ngay nhà bên cạnh nhưng bà lấy lý do mệt, không thể phụ tôi chăm con được. Không còn cách nào khác, tôi phải đôn mẹ ruột tới dù quê ngoài ở cách tôi đâu đấy.
Tôi không thể về bên ngoài ở cứ vì nhà tôi kinh doanh, cần có người trông cửa hàng. Chồng tôi đi nhập hàng suốt ngày, nên tôi buộc phải ở lại để còn giao dịch, mua bán.
Suốt 1 năm đầu, mẹ đẻ tôi phải bận, phải việc qua đây trông con cho tôi. Dù vật vã là vậy nhưng mẹ tôi vẫn khổ tâm khi bậc mẹ chồng cứ để ý từng hành động cử chỉ của tôi.
Có lần thậm chí tôi còn nghe rõ mẹ chồng nhắc nhở tôi: “Mày đi làm cả ngày, cũng phải lưu ý, giờ mẹ con nó sống kề kề với nhau thế, rồi có bao nhiêu của cái, nó dám dứt ra cho mẹ nó”. Tôi nghe mà giận sôi máu.
Và rồi, đúng theo những gì mẹ chồng dặn, từ sau hôm đó, chồng tôi không còn dám đi lại nhiều ở nhà nữa. Sáng nào trước khi đi, anh cũng mở hòm tiền cẩn thận đi gần hết, chỉ để lại vài đồng tiền lẻ để tôi trả lại khách khi mua hàng mà thôi. Tôi cảm giác như, nhưng vì con, vì cái, nên nhìn đi cho xong.
Tôi cảm giác như, nhưng vì con, vì cái, nên nhìn đi cho xong. (Ảnh minh họa)
Hết 1 năm, con cũng cắp, mẹ tôi về. Những ngày sau đó là cảnh hai mẹ con tôi tự vật lộn với nhau. Nhiều hôm khách cứ đông, con tôi chơi lệch ở ngoài sân, sợ con nghịch cái gì đấy nguy hiểm, tôi chạy sang gửi ông bà nội. Nhưng rồi bán hàng bên này, tôi nghe thấy tiếng quát tháo xoe xó nhà bên, tiếng bà mặt mũi nặng chình chịch vì tôi nghịch.
Nghe tiếng con khóc ré lên vì sợ hãi, tôi lại hất hải sang đón con về. Từ đó, tôi tự dặn lòng, tha bận ít hàng đi một tí, còn tự trông con chỉ tuyệt nhiên không dám nhờ ông bà nội.
Mang tiếng là cháu nội nhưng với bậc mẹ chồng tôi, tôi không thấy hề yêu quý gì cháu cả. Chưa bao giờ ông bà mua cho cháu một món quà, dù nhỏ thôi. Nhưng là chưa kể, ông bà còn quát tháo, mặt mũi nặng khiến tôi rất khó cảm, không dám lại gần gần thân thiện.
Ấy vậy mà chồng tôi lại không hiểu cho điều đó (Ảnh minh họa)
Thấy chồng nói vậy, tôi lại cần phải cho con sang chơi. Nhưng chỉ được hơn 1 tuần, mẹ chồng tôi lại phản ứng với chồng:
“Vợ mày ở nhà không phải làm gì, thì mày tội gì để qua đây. Ông bà thì già rồi, lại xốp đầy mà trông, nó nghịch như quỷ vậy. Đã chắc chắn để con ra thì phải trông nom nó, đây cũng vất vả như thế, ai rảnh mà gxem cho”.
Một lần nữa, chồng lại chửi tôi. Với anh ta, bậc mẹ như một thứ gì không thể nào động vào. Tôi biết thân biết phận, từ đó, không bao giờ cho con tự ý sang nhà ông bà nữa. Mỗi lần tôi bế con sang ngồi nhìn sườn rồi bế con về.
Mọi chuyện trở nên quái dị chịu đựng của tôi trong một lần ngồi cờ đời chế bù, như bức tường của chồng tôi từ tận Sài Gòn ra chơi. Nhà tôi bận túi bụi này để chuẩn bị bị cảm nước tiếp đón mọi người. Sau bữa cảm, ai cũng xúm vỗ khen con tôi đẹp trai, khéo khuôn, ngoan ngoãn.
Bậc mẹ chồng tôi thấy vậy, mắt mà sáng lấp lánh, liên ra hỏi:
“Thế con có yêu ông bà nội không?”
Thằng bé mới 3 tuổi, nó không phải là diễn viên để làm tốt màn kịch ấy. Nó thật thà trả lời:
– “Con không, con chỉ yêu bà ngoại thôi”.
Con còn chưa kịp chạy ra khỏi vòng tay bà nội, gương mặt ông bà nội thật sắc, còn lại chồng tôi thì kéo nó ra ngoài, dù cả bàn tay to vạm vỡ lén tất một cái trái giáng vào mặt nó:
Mẹ chồng không gần gũi cháu nội như nhưng chồng lại không hiểu cho điều đó (Ảnh minh họa)
Thấy chồng nói vậy, tôi lại cần phải cho con sang chơi. Nhưng chỉ được hơn 1 tuần, mẹ chồng tôi lại phản ứng với chồng:
“Vợ mày ở nhà không phải làm gì, thì mày tội gì để qua đây. Ông bà thì già rồi, lại xốp đầy mà trông, nó nghịch như quỷ vậy. Đã chắc chắn để con ra thì phải trông nom nó, đây cũng vất vả như thế, ai rảnh mà gxem cho”.
Một lần nữa, chồng lại chửi tôi. Với anh ta, bậc mẹ như một thứ gì không thể nào động vào. Tôi biết thân biết phận, từ đó, không bao giờ cho con tự ý sang nhà ông bà nữa. Mỗi lần tôi bế con sang ngồi nhìn sườn rồi bế con về.
Mọi chuyện trở nên quái dị chịu đựng của tôi trong một lần ngồi cờ đời chế bù, như bức tường của chồng tôi từ tận Sài Gòn ra chơi. Nhà tôi bận túi bụi này để chuẩn bị bị cảm nước tiếp đón mọi người. Sau bữa cảm, ai cũng xúm vỗ khen con tôi đẹp trai, khéo khuôn, ngoan ngoãn.
Bậc mẹ chồng tôi thấy vậy, mắt mà sáng lấp lánh, liên ra hỏi:
“Thế con có yêu ông bà nội không?”
Thằng bé mới 3 tuổi, nó không phải là diễn viên để làm tốt màn kịch ấy. Nó thật thà trả lời:
– “Con không, con chỉ yêu bà ngoại thôi”.
Con còn chưa kịp chạy ra khỏi vòng tay bà nội, gương mặt ông bà nội thật sắc, còn lại chồng tôi thì kéo nó ra ngoài, dù cả bàn tay to vạm vỡ lén tất một cái trái giáng vào mặt nó:
Xót xa khi chồng thẳng tay tát con chỉ vì khiến ông bà nội không vui (Ảnh minh họa)
– “Ai dạy mày cái thói mất dạy đấy? Là mẹ mà mày đừng không? Con với chả cái, hận hẳn?”.
Trước cái tát như trời giáng đó, con tôi ngã xuống rồii ngất đi. Tôi bấn rộn chân tay lao tới ôm lấy con. Đằng trước là thằng bé đã tỉnh lại ngay sau đó. Tôi uất nghẹn còn chưa kịp lên tiếng thì chồng tôi đã chăm chăm tay vào mặt quát:
– “Tất cả là tại mày hết, đừng là con như thuở mẫu mìku lại. Cô định làm ngăn cả chùa mình ở chỗ không? Đừng định nên con, ở nhà nội a?”.
Quá uất ức, tôi bế con lên, lao vào nhà cảm theo cái túi xách rồi bắt xe về bên ngoài mặc sự can ngăn của các cô dâu. Tôi hôm đó, tôi viết đơn ly hôn để giải thoát mình khỏi người chồng tồi tệ.