Bạn trai đòi tiền viện phí sau khi cấp cứu, tính từ bát cháo 30k

Spread the love

Một câu chuyện cảm động về tình yêu tràn ngập sự sẻ chia và tình nghĩa vợ chồng, khiến không ít người cảm thấy rung động.

Tuần trước, tôi bỗng chốc nhớ lại lần cấp cứu tại bệnh viện. Tôi đang ở trong phòng chờ cùng một cô bạn gái, và thật tình cờ, bỗng thấy tình cảnh của mình như thể chỉ xảy ra vừa mới đây. Ngay lập tức, tôi gọi điện cho anh – người bạn trai mà tôi yêu thương. Đó chính là điều tôi cần hiểu.

Suốt thời gian nằm viện, ai cũng đều khen tôi sướng phận, tốt số. Khi yêu được anh chu đáo, quan tâm, sẵn sàng chăm sóc bạn gái như vậy, quả thật, vừa sau ca mổ, thấy cách anh chăm nom mình như vậy tôi cũng thấy ấm lòng. Tôi đã nghĩ rằng mình thật may mắn khi quen và yêu được người đàn ông tốt như anh.

Tôi đã từng nghĩ mình may mắn khi yêu được người đàn ông tốt như anh (Ảnh minh họa)

Thế nhưng, sự mong manh của tôi đã tan tành hết sau khi tôi ra viện. Anh đã dội một gáo nước lạnh vào mặt tôi, khiến tôi tỉnh mộng. Hóa ra, không phải cái gì bên ngoài tốt đẹp thì bản chất cũng như vậy. Những quan tính, cái cách mà anh đối xử khiến tôi không nhịn được hồi hận khi yêu anh mà còn cảm thấy xem thường.

Đúng một ngày sau khi tôi ra viện, tôi trở về phòng trọ. Hôm đó, cô bạn ở cùng tôi còn đi làm chưa về. Thật là, anh ghé qua thăm tôi… Nhân tiện, anh mua luôn cho tôi bắt chào để tôi thấy đỡ.

Trong lúc tôi đang ăn, anh mở cặp, lôi ra một đống giấy tờ. Anh cứ thân thiện như thế:



Đây em nhé, toàn bộ giấy tờ, viện phí, các chi phí của em từ hôm nằm viện đến giờ anh để được ở đây. Đây là tiền thuốt, tiền phẫu thuật, tiền giường nằm… Còn cái bảng này là anh kê khai toàn bộ tiền ăn uống, mua sắm lặt vặt đồ cho em, anh ghi rõ cả ngày tháng đầy, không nhầm đâu, thì em kiểm tra lại nhé…

Nghe anh kê khai các khoản tiền phải chi cho tôi nằm viện, tôi thực sự bất ngờ về anh (Ảnh minh họa)

Tôi hối hận chính lòng mình. Yêu anh, tôi không hề có ý định định lượng hay bắt anh phải chịu trách nhiệm cho các vấn đề xảy ra trong cuộc sống của mình. Tuy nhiên, tôi vừa mới ra viện, anh đã cần phải rạch ròi đến mức độ đó. Tiền đây anh thanh toán cho tôi, tất nhiên tôi sẽ gửi đủ.

Tôi đặt bắt chào xuống, cầm lên từng tờ giấy kê khai anh ghi các khoản chi tiêu. Nhìn vào, tôi say sưa mất mát mày. Ở trong đó, anh tính từ suất cẩm bùi mua cho tôi, từ cục nước, hộp sửa tươi, cành hoa quả… Trong lúc tôi đang xem, anh còn giảng giải thêm cho tôi:



Cái mức xằng xe ấy, là anh cứ tính đầy khái vậy. Từ cả quan, từ nhà anh đến viện cũng gần xa, ngày nào anh cũng vào thăm em, đi mua đồ đặc cho em… Đã thế lại toàn đi vào giờ cao điểm, tắc đường nên cũng phải tra mất một thời gian lâu. Nhưng thôi, anh cứ tính trọn thể cho trọn, con đậu thì thôi.

Tôi nghe xong rùng cả mình vì sự tính toán chi ly đến bực bội của anh. Như chực nhờ ra điều gì, anh “À” lên một tiếng, với vàng lôi cái bút ra, cầm lấy tờ giấy, tay ghi thêm, miệng thì nói:


– Quyện đây, còn bắt chào tim hôm nay nữa, 40 ngàn. Anh bảo nó cho nhiều tim đấy, em ăn cho chóng khỏe, thì quyện mắt không ghi vào.

Đôi thời, một tuần nằm viện tôi không mất mà về chứng kiến cảnh này và phát hoảng tôi cảm tưởng bất ngờ.

Tôi và anh mới chỉ yêu nhau được khoảng 1 năm. Những lần hai đứa hẹn hò, tôi thấy anh cũng không đến nổi nào. Nhưng có lẽ khi đó, lúc thì anh trả tiền, lúc thì tôi trả nên anh không so đo, tính toán chuyện này chuyện kia, còn bây giờ, hoàn toàn là việc của cá nhân tôi nên anh phải rạch ròi như thế.

Người đàn ông đó khiến tôi khiếp sợ và muốn quên ngay lập tức nhưng năm tháng đã trôi (Ảnh minh họa)

Tôi không biết có phải mình ích kỷ hay quá đáng không khi mà không chịu trách nhiệm cho việc anh làm. Nhưng thực tình, tôi với anh trước phải và chúng tôi mới chỉ yêu nhau, vậy thêm nhà cửa nhau, anh không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho những vấn đề xảy ra trong cuộc sống của tôi… nhưng theo cách như thế này, liệu có quá đáng lắm không.

Tôi không nói thêm gì cả, tôi cũng chẳng muốn xem lại những tờ hóa đơn ấy. Tôi hối anh, muốn đừng nói thêm chuyện tiền bạc. Tôi mở tủ, lôi ra số tiền, nhiều hơn như vậy. Tôi đưa anh và bảo không cần trả lại. Nhưng anh vẫn rất sòng phẳng:



Không, đây, còn thừa khoảng 200 ngàn, anh đưa lại nhé. Em mới đầu, anh đã không cho được em thêm thì thôi, lại còn lấy thừa tiền của em làm gì.

Tôi mỉm cười như chua chát:


– Vâng, em cảm ơn. Giờ em mệt lắm, muốn nằm nghỉ, anh về đi.

Bạn trai tôi hẳn lúng túng, có vẻ như anh muốn ở lại với tôi thêm chút nữa nhưng thấy thái độ của tôi như vậy nên anh về.

Khi anh rời khỏi căn phòng, tôi khó tránh sự rơi lệ, mấy lần giãy dụa bật khóc. Tôi thật sự tủi thân vô cùng. May mà chuyển ngày hôm nay, không có cô bạn của tôi ở đây, không thì tôi không biết giấu mặt vào đâu. Tôi mở điện thoại, tìm số của anh… Tôi xóa nó đi như xóa một ký ức mà mình không bao giờ còn muốn nhớ tới.

Back To Top