Tôi luôn cảm thấy mình là một người may mắn, được sống trong một gia đình ấm áp và theo đuổi đam mê của mình.
Tôi luôn nghĩ rằng mình thật sự may mắn, vì được sinh ra trong một gia đình khá giả ở một thành phố lớn, nơi mà gia đình tôi luôn yêu thương, hòa thuận. May mắn vì sự nghiệp học hành được diễn ra suôn sẻ, đến nỗi tôi không phải lo nghĩ gì nhiều, và may mắn nhất là tôi đã gặp được anh.
Anh là một người trai miền biển, lần đầu tôi gặp anh thật sự trong một buổi giao lưu giữa các chi nhánh của công ty, tôi đã chết mê chết mệt vóc dáng khôi ngô của anh. Thêm vào đó làn da nâu rám nắng và nụ cười như ánh trời mùa hè đã đủ để chinh phục trái tim tôi từ những giây phút đầu tiên. Và cũng kì diệu, tình yêu của tôi dành cho anh không hề phai phôi.
Đấy, tôi thấy mình thật là người may mắn. Đến nơi mà Trang – con bạn thân nối khố của tôi từ thuở học lò mỳ xanh lục đầu còn hoài nghi về cái tình yêu sét đánh của tôi như rồi vậy, ấy cũng phải gật gù tâm phục khấu phục.
Tôi và anh đã yêu nhau say đắm và Trang bạn thân tôi cũng hiểu rất rõ về tình yêu say đắm của chúng tôi. Ảnh: I.T
Trang và tôi như 2 cục nam châm trái dấu, dù tính tình trái ngược nhau nhưng cứ dính lấy nhau như sam, tôi nhạy nhó nhiều nhất trong những tình cảm khi nó tự dưng, mạnh mẽ bẫy nhiều. Thân nhau đến thế nên chuyến tình yêu của tôi nó càng mạnh mẽ trong lòng bàn tay, người yêu của tôi nó cũng hiểu ngọn ngành tình nét.
Trừ những dịp lễ đột xuất, còn hầu như lần nào tôi và Khánh – người yêu tôi đều đi xem phim, đi ăn uống cùng Trang đi cùng. Có người xì xầm cảnh báo tôi bảo, tin bạn dễ mất người yêu như chớ. Nhưng đấy là do họ chưa biết về tình bạn của chúng tôi mà thôi.
Ai mà chứng kiến những lần tôi và anh Khánh gần gũi nhau, Trang nó vẩy vẩy biến mình thành “keo con voi” để gần kết chúng tôi lại với nhau chắc sẽ không nói thêm. Ai mà tận mắt thấy tôi và Trang, 10 năm về trước – cái thời cả hai còn nho nhỏ xem phim trưng bày Hồng Kông ấy, từng cắt màu ăn thể (bắt chước trong phim ảnh) thì chắc không hoài nghi như thể.
Gia đình tôi quý Trang lắm, coi như con cái trong nhà. Anh Khánh cũng hứa hẹn, sau khi chúng tôi cưới, nhất định phải tìm được “đám cưới mà tuyệt” cho Trang. Rồi những ngày tháng hạnh phúc của chúng tôi sắp đến khi hai đứa bắt đầu lập kế hoạch cho một đám cưới sau 5 năm trời yêu nhau. Những địa điểm chụp ảnh cưới, tổ chức tiệc và cả đặt vé cho tuần trăng mật ở Phú Quốc cũng được tôi bàn bạc.
2 tháng trước khi cưới, tôi lao vào công việc để hoàn thành cho những ngày nghỉ sắp tới. Anh thì nhanh nhẹn đột xuất cho mấy chuyến công tác vào miền Nam. Trang thì khẩn gói về quê xa thêm ông bà nội.
Thế rồi một ngày đẹp trời, bỗ bề bận trong chuyến du lịch xuyên Việt đã bất ngờ trở về kề sờm hạnh phúc, ảnh mình trôi lên trề và khoảng mặt nặng trĩu suy tư của hai người đã khiến tôi lo lắng. Cuối cùng, khi không thể thoái thác được những câu hỏi dồn dập của tôi, mẹ đã đành đưa chiếc điện thoại cho tôi xem vài bức ảnh. Đập vào mắt tôi là một khung cảnh đầy mơ mộng, một đồi tình nhân đang ríu ríu ấm áp nhau giữa biển trời Phú Quốc.
Tay tôi run lên khi lướt từng bức ảnh, con tim như bị rạch nát bởi một lưỡi dao lam khi ánh mắt tôi dán chặt vào đồi tình nhân ấy – Trang và Khánh.
Người bạn tôi từng tin tưởng như chị em thân thiết lại chính là người đã cùng chồng sắp cưới của tôi. Ảnh: I.T
Tôi nằm bẹp trong phòng khóc như mưa như gió hai ngày, rồi tôi bóc máy gọi anh, gọi Trang. Anh vẫn bảo đang quay cuồng với các lịch làm việc dày đặc trong chuyến công tác. Trang vẫn bảo đang chăm ông bà ở quê. Lòng tôi quặn thắt như đứng từng khúc ruột. Hôm sau, tôi bay vào Phú Quốc để tìm sự thật. Tôi mong là bớt mẹ tôi đã nhìn nhầm, tôi mong những bức ảnh kia là của ai đó trong thiên hạ vô tình anh, giống Trang. Nhưng rồi, khi đến nơi cần tìm, tôi biết chỉ có tôi đã làm.
Tôi từng nghĩ mình sẽ phải xử lý như thế nào khi anh và Trang quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ xử lý ra sao, sẽ tát bao nhiêu cái vào mặt Trang khi nó tú tu khóc dưới chân tôi, nhưng rồi… khi tôi gõ cửa phòng khách sạn.
Tôi đến căn phòng 501 có view rất đẹp nhìn ra biển (nơi mà tôi và anh đã định đi nghỉ tuần trăng mật), tôi đã tận mắt chứng kiến họ đang âu yếm bên nhau. Nhưng lạ thay, đối diện với tôi họ không hề run sợ, họ không hề hối lỗi, họ nhìn tôi chăm chăm bằng ánh nhìn thương hại khi khiến tôi trong chốc lát thấy mình thật ngốc ngếch.
Không khí lắng đọng, tất cả đều im lặng, chỉ đến khi anh đứng dậy đi về phía Trang, ôm cô ấy vào lòng rồi nói với tôi “Xin lỗi em, nhưng bọn anh cũng rất mệt mỏi vì phải sống không thật bao lâu, chúng ta kết thúc ở đây đi”.
Mọi thứ xung quanh tôi như vỡ vụn. Trang thì cứ dài quay mặt nhìn ra biển. Tôi quay lưng đi, ôm mặt khóc ròng ròng từ Phú Quốc về Hà Nội, nước mắt như ứa ra từng giọt nước nhớ ngửa cho những ngày đã chết, muốn hết đau thì nên nhìn thẳng vào vết thương, tôi có nên trở về với họ để làm lại cuộc đời tôi?