Bài viết này kể về hành trình tình yêu và gian truân trong cuộc sống của một người phụ nữ cùng chồng trong quá trình xây dựng gia đình.
Tôi và chồng đã quen nhau từ thời sinh viên. Chúng tôi đều học cao đẳng sư phạm nhưng tôi bèn xả hội còn anh thuộc chuyên ngành tự nhiên. Ra trường, sau khi định hình công tác, chúng tôi kết hôn luôn và cảm thấy hạnh phúc bởi sự lựa chọn của mình.
Hai đứa con một trai một gái ra đời liên tiếp trong ba năm khiến hình phúc gia đình trở nên ấm áp nhưng cũng đầy bận rộn. Tuy nhiên cũng lúc hai vợ chồng trẻ phải đối diện với muôn vàn khó khăn do đồng lương giáo viên hạn hẹp, cùng với chi phí nuôi hai con nhỏ trong thời buổi động tiền tiêu dùng khó kiếm.
Trước đây, cuộc sống khốn khó nhưng chúng tôi đã từng hưởng hạnh phúc. Ảnh minh họa
Gia đình vẫn ở tại căn nhà cấp bốn do công đoàn trường ưu tiên cấp cho những cặp đôi chưa có căn hộ riêng. Mỗi sinh hoạt ăn uống hàng ngày đều gặp rất nhiều khó khăn do diện tích nhà ở chật hẹp.
Đã năm năm kể từ ngày ra trường và chuyển tâm với công việc dạy học nhưng cả hai vẫn chỉ tích lũy được món tiền nhỏ nhoi chỉ đủ để nỗi được bên nhau khi có trong tay chiếc xe cũ. Chỉ cần mạnh tay trong chi tiêu là trong vài tháng, số tiền tích lũy này bỗng hụt hẳn.
“Cái khó bó cái khôn”, tôi và anh bàn nhau vay ngân hàng. Trước tiên cả hai cố gắng ra tất cả các cách để có số vốn tối thiểu trong ngân hàng làm tín, sau đó tiến hành vay vốn, cốt để anh xuất khẩu lao động sang Nhật.
Với cú chuyển biến ngoạn mục này, cả hai khấp khởi sau chuyến đi đền tạm khuya. Vài tháng sau, khi tích lũy được số vốn kha khá, về nhà gây dựng cả người khang trang. Số còn lại tích cóp như mong cón có khoảng hẳn rõ sau này.
Nghĩ là làm, tôi gõ điện về cho bố mẹ đẻ quê, động thổ ông bà đàn nói mạnh đất mà trước đó các cụ hứa sẽ thừa kế lại cho con gái làm vốn. Vì nông tháng đẻ có số tiền mất nhanh chóng nên mạnh đất chẳng đủ hở vùi.
Tuy nhiên có được hơn một trăm triệu trong tay, tôi vẫn ra vay nông thêm anh em bạn bè và ngân hàng. Số vốn vàng trang sức bố mẹ đẻ và các dì tặng trong ngày đi lấy chồng, tôi cũng không ngại ngần bỏ ra trang trải cho chuyến đi nước ngoài lần này của chồng.
Có được số tiền lớn trong tay, cả anh và tôi tìm “cò” để tìm cách đi xuất khẩu lao động bên Nhật. Theo “cò”, chỉ vài ba năm làm ăn xuất hư khác, khi về nước đã có vốn lớn, nhà lầu xe hơi – tôi và chồng mừng lắm.
Thời gian đầu anh sang Nhật làm ăn, tôi nào hai vợ chồng cũng online chat chit đến tận khuya. Vợ chồng trẻ trước đó không đi đâu rời nhau nửa bước, giờ với khoảng cách địa lý, làm sao người trong cuộc không buồn không tủi.
Nhiều lần anh khóc trong điện thoại, nói cuộc sống bên Nhật không hề đơn giản như những gì người ngoài cuộc nghĩ. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, cùng với cường độ lao động vất vả khiến anh nhiều khi mất ngủ.
Tuy thường xuyên chồng như đễn nước này, tôi cũng chỉ biết động viên anh cố gắng vượt qua nỗi buồn tha hương. Chỉ cần anh cố gắng hết hạn hợp đồng là ngày đoàn tụ với vợ con sẽ không còn xa nữa.
Sau một năm kể từ ngày anh đi, tôi ở nhà vẫn vừa dạy hai con nhỏ, lại vừa chăm sóc chồng hết sức hài lòng. Nhiều lúc thấy sức mình tưởng như cạn kiệt, nhưng thêm nghị lực nếu mình ấm đầm xuống thì ai sẽ là người đứng ra lo cho các con để ở nơi xa anh yên tâm công tác?
Tôi ám thầm nuốt hận vào trong. Ảnh minh họa
Vì những suy nghĩ và động lực đó mà tôi lại gắng gượng đứng lên. Dạo gần đây anh đều như ít liên lạc online với vợ con hơn trước. Nghỉ do áp lực công việc, ngoài giờ làm cũng nên để chồng có thời gian rảnh rỗi nghĩ an lo cho bản thân nên tôi cũng không còn hỏi anh nhiều.
Tuy nhiên cách đây một tuần, tôi mất ngờ nên lăn lóc online lúc nửa đêm. Chợt thấy nick chồng đang sáng mà không thấy phản hồi gì cho vợ, dù chỉ để lại tin nhắn – tôi sinh nghi vào lên tin nhắn facebook của chồng.
Hóa ra anh ta đang nói chuyện với một cô gái cũng vừa sang Nhật được nửa năm. Tôi kíp chụp lại tin nhắn thì anh ta cũng xóa luôn. Nội dung tin nhắn cả anh và cô ta yêu thương nhau nhưng, tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn. Nhưng cả đều đã hẹn hò gặp gỡ trực tiếp chỉ không phải tình yêu online như lúc đầu tôi còn tắc lưỡi và hy vọng.
Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi thực sự trăn trở đấm và khóc, nghĩ thương cho số phận của chính mình, thương cho hai con còn quá nhỏ. Tôi trạch mình quá ngu dại tin tưởng chồng, đứng chân vay mượn mấy triệu để giỏi nỗi ngay nhà một thân mệt mỏi.
Sự hy sinh của tôi chẳng có nghĩa lý gì khi không được chồng ghi nhận, đổi lại anh ta được sung sướng rảnh rỗi sức ngươi đi tận tình chăm sóc người khác.
Cảm giác xót xa bám thêm vào chính mình và cảm phục người chồng bội bạc khiến tôi như lạc vào cõi u mê. Có trong tay một loạt tin nhắn chụp lại màn hình tôi ngồi viết đơn ly hôn ở phương xa.
Tuy nhiên khi ly hôn minh mẫn trở lại, tôi giật mình tự hỏi giờ mình càng mạnh động để làm gì? Quyết tâm từ bỏ chồng chỉ khiến anh ta thêm rảnh rang mà đến với cô gái kia mà thôi. Trong khi số nhỏ khổng lồ vẫn đứng bếp tầm chịu khó trả lãi.
Thay vì nông vội thì tôi hãy nhớ nuốt hận vào trong, cầu gì biết chuyện gì vừa xảy ra, để giúp thằng anh côn gửi tiền về phụ giúp gia đình xây dựng và giúp tôi thanh toán dần nợ nần. Khi hoàn trả được số nợ rồi và có trong tay chút tiền phòng thủ, lúc đó tôi sẽ cho con nhỏ đi mà vẫn chưa muộn.
Sự việc xảy ra đã một tuần mà nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn uất hận, chưa thể nào nguôi ngoai. Tôi không biết sự im lặng của mình là đúng hay sai. Nhưng nếu ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu, đợi khi sự nhận nhục là cần thiết để đòi lấy đường lui thành thân cho bản thân và con cái sau này.