Bài viết này kể về tình yêu đặc biệt của một nhân viên văn phòng với người bạn đời của mình, từ những phút giây đầu tiên gặp gỡ cho đến lúc chia tay đầy cảm xúc.
Tôi là một nhân viên văn phòng quen thuộc với không gian làm việc đầy xinh đẹp, nơi mà bản thân tôi đã sớm nhận được sự chú ý từ nhiều người, trong đó có anh. Chính anh đã làm tôi cảm thấy cuộc sống nơi đây trở nên khó quên.
Chúng tôi gặp nhau khi tôi chuẩn bị sang công ty anh để tham gia ký kết hợp đồng, nơi anh làm trưởng dự án. Ngay lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã cảm nhận được sự kết nối đặc biệt giữa chúng tôi, đến nỗi chẳng mấy chốc cả hai đã trao đổi số điện thoại và phát triển tình cảm theo cách bất ngờ.
Từ lúc yêu nhau, anh trở thành người đặc biệt trong cuộc đời tôi, chăm sóc, chu đáo, và cùng nhau vượt qua những thăng trầm trong tình yêu. Đó là lần đầu tiên của chúng tôi, chưa đầy 1 năm sau, anh muốn đưa tôi về nhà ra mắt và xin cưới. Với con gái, ở tuổi 25 như tôi, việc xin cưới chẳng hề dễ dàng vì hai bên đều cần thời gian tìm hiểu về cuộc sống của nhau.
Trước đây, dù yêu nhau nhưng cuối tuần anh luôn phải về quên gia đình, chưa bao giờ cuối tuần chúng tôi có thể gặp nhau. Nếu manh nha có cơ hội gặp phải chỉ là vào các buổi tối trong tuần hoặc giờ nghỉ trưa. Tôi cũng đã tự hứa với lòng, nếu anh muốn về quê với bố mẹ thì tôi sẽ không làm phiền. Tôi nghe anh thường nói anh rất thương và muốn gặp bố mẹ – 2 người vành rất nhiều nhưng cũng không biết sống được bao lâu. Tôi nghe anh nói càng thương anh gấp bội. Hóa ra, anh là người vì gia đình như thế, một người như vậy thật đáng để yêu thương!
Ngày về ra mắt, cả nhà anh đi vắng, chỉ còn mẹ anh ở nhà, bà chào đón tôi nhiệt tình như một sự thật tình không hề vơi bớt. Tôi cảm thấy mình thuộc về nơi đây như một cảm giác trọn vẹn. Bà từng hỏi những câu hỏi cần bản phác khi về ra mắt thành ra không được hỏi nên phải chất hụt hành động tiếp theo.
Cuộc ra mắt trôi qua nhanh chóng, anh xin phép qua năm làm lễ cưới với tôi. Mẹ liên tục hỏi vào năm sau, bà cho rằng nên để sang năm sau nữa vì năm sau tôi và anh không hợp tuổi. Tôi cũng không vội, vì còn trẻ nên cũng không nói gì.
Tôi dần đi vào cái bẫy mà anh đặt ra. (Ảnh minh họa)
Sau lần về ra mắt đầu tiên, tôi và anh càng yêu nhau hơn. Nếu trước đây mỗi lần anh gọi tôi để tôi đều tìm cách thoái thác về lần thứ hiện tại chỉ gần anh gọi tôi sắp có mặt. Chúng tôi sắp làm đám cưới, bạn tôi cũng đã định đồng ý việc này rất phiền phức.
Những cuộc gọp có nói chuyện thưa dần, cuối cùng chỉ còn gập tại nhà nghỉ, gập là quan hệ. Tôi cũng thấy có gì đó không đúng, nhưng vì nghĩ anh xem mình là vợ nên mỗi thế tôi lại im lặng.
Mỗi chuyến trôi qua đều đã nhờ năm thí bỗng nhiên 1 ngày mẹ người yêu tôi gọi tới, thương ngày tôi và bà rất ít khi nói chuyện, nếu có chỉ là tôi tự gọi hỏi thêm bà chưa bao giờ tự gọi cho tôi.
Không ngờ cuộc gọi này không phải hỏi thêm, mà là cuộc gọi bộc tràn sự thật. Bà nói thương tôi nên không muốn đẩy tôi vào thế không còn đường lui. Bà nói, thực ra, anh đã có vợ và 2 con. Ngoài ra, anh còn có thêm 1 nhân tình bên ngoài và 1 đứa con riêng. Chưa kể, anh còn có thêm rất nhiều “rau sạch” như tôi.
Chiều thực quá đỗi giản đơn, cũng như đã làm, anh tán tỉnh, nói lời ong bướm khiến người ta tin tưởng, rồi mang về nhà lục cả nhà đi vắng để gặp mẹ anh. Bà vì thương con trai cũng khuyên can những vấn đề tương lai lành.
Tôi càng nghe càng tức giận, hóa ra tất cả chỉ là trò đùa. Anh cho tôi cảm giác tin tưởng, cảm giác sắp làm vợ, làm mẹ để tùy ý sai khiến, biến tôi thành công cụ tỉnh dở của anh. Vừa được ăn bánh ngon, vừa không phải trả tiền. Anh quả là cao tay của cao tay.
Tôi khóc không thành tiếng vì tôi thực sự đã rất yêu người đàn ông này, cũng đã hy sinh đứa con gái cho anh. Rồi sau này chồng tôi sẽ nghĩ gì khi lấy một người vợ tương đương với người khác?
Tôi tim được anh nói lời chia tay, không quên cho anh 1 bất tay và 1 cốc nước vào mặt. Bạn bè ai cũng bảo tôi làm như vậy là quá nhẹ cho anh, nhưng với tôi nhìn thấy người đàn ông này chỉ còn ghê tởm, buồn nôn…