Món Quà Đặc Biệt Của Vợ Trước Ngày Ly Hôn Khiến Chồng Khóc

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về nỗi đau và nhớ nhung trong tình yêu ly hôn.

“Cầm em đã dần sẵn trong bàn, đồn em cũng đã ký. Em cho con đi chọi trung thu.”

Tin nhắn vỡ vẹn của vợ khiến Khoa cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng. Anh không nghĩ sau ngần ấy năm bên nhau, chuyện ly hôn của vợ chồng anh lại được chấp nhận một cách đơn giản như thế.

Tắc lưỡi kệ sự đì đẹt, Khoa bật tivi nằm dài trên ghế sofa xem mấy chương trình ca nhạc. Được một lúc, thấy đổ đổ anh tiện lại chiếc bàn ăn. Mở chiếc lồng bàn, mùi thức ăn cắm cảnh đã nguội. Trướng “điện” đầy rẫy, thật khó tả, canh rau muống đành sầu, toàn những món yêu thích của anh.

Nhìn mâm cơm cảm vệ chuẩn bị sẵn, anh chợt thấy lòng dâng lên một cảm xúc buồn khó tả. Anh ngồi lặng nhìn căn phòng, từng góc, từng góc một. Nơi đây, từng thứ đựng điều lạ là sự cố gắng của hai vợ chồng anh.

Hướng mắt về phía tivi, anh nhìn thấy tờ giấy đã được vợ để ngay ngắn ở đây. Không cần lật gần, anh cũng biết đó là tờ giấy gì. Đã từng có những ngày, anh khao khát mong được cầm trong tay tờ giấy đó, để anh có thể tự do đi đến cô bồ nóng bỏng của mình.

Tiện lại gần cảm láng là đã có sự kỳ sinh của vợ, anh bỗng thấy tim mình có một cấn đầu nhói. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay cảm láng lại khiến anh cảm thấy đau đớn vậy.

Ngày hai đứa lên đi đùng ký kết hôn, anh đã quỵ xuống chân vợ nỗi lời xin lỗi. Anh xin lỗi vì chẳng thể cho chị được nhà cao cửa rộng. Ảnh minh họa.

Anh chỉ quyết định kết hôn trong khi cả hai bên gia đình đều phản đối. Gia đình anh muốn anh về quê lấy một cô vợ cũng làng rồi hai vợ chồng phát triển sự nghiệp ở đó. Gia đình chị chỉ mong con gái lấy được tâm chồng gần nhà, hai vợ chồng có thể làm ăn định, thực vậy mà sống.

Vậy thì như vậy mà có điều gì cần được thú tình đang hừng hực cháy trong tim hai người kia. Ngày hai đứa lên đi đùng ký kết hôn, anh đã quỵ xuống chân vợ nỗi lời xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã để chị phải xích mích với gia đình, xin lỗi vì chẳng thể cho chị được nhà cao cửa rộng.

Chị chỉ cười hiền rồi kéo anh đứng dậy. Chị nói chị không sợ khổ, không sợ khổ. Tất cả chị đều có thể nắm tay anh vượt qua. Chị chỉ sợ ngày anh không còn muốn nắm tay chị vượt qua giông bão nữa. Anh ôm chị vào lòng rồi trấn chị: “Ngốc à. Cả đời này anh sẽ chỉ có mình em.”

Cuộc sống đi thêm nhà lại chẳng nhận được sự giúp đỡ từ hai bên gia đình đình đình quyết quả chừng hết đường giáp gian. Những ngày cuối tháng phải còn ke từng xu, những bữa đi chợ phải nén lấn đặng xu hướng mới dám mua thứ gì đó cần thiết, giờ nghĩ lại Khoa vẫn tưởng chừng như mới chỉ hôm qua.

Những ngày khó khăn ấy, vợ chồng anh hay có một món thường xuất hiện trong bữa cơm gia đình. Thay vì phải mua 3 quả trứng, vợ chồng anh mua 1 quả rồi bớt thêm 1 bát đậu phụ vào troing lẫn rán cùng. Chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nhưng vậy mà đủ bàn tay vợ chồng anh chế biến, anh cảm thấy chẳng có món nào trên đời tuyệt với bằng.

Tháng ngày khổ cực dần trôi qua, ông trời đã nỡ nắm lấy anh khi quẳng ơn cơn trái ngược lần đầu khảm khảm không thể tưởng. Chợ nhà anh ở trở thành nơi đặt trụ sở rất nhiều công ty. Nhờ chăm chỉ, thực trời chuyển hàng ăn tận nơi, anh chỉ giầu xuống thấy.

Từ trước phải đi thêm nhà, cần ke từng đồng để đổ ăn. Giờ đây anh chỉ cần tính lại chính căn nhà mình để bán hàng. Nhà cưả, xe cộ, con cái, tất cả điều viên mãn với vợ chồng anh chị.

Thế nhưng trong thời buổi xã hội đầy cảm dã này, chẳng ai nói trước được điều gì. Khoa cũng chẳng ngờ có ngày mình rời vào trò chơi tình ái của một cô nàng trề tuối ngồng bỗng. Sự ngạo mạn, quyền rình rập, của cô ta khiến anh chẳng còn bận tâm đến những lề của cuộc sống đêm đáo nín lăng.

Ngày mới chuyển về ở, chị không gào khóc, không làm ầm lên, chỉ hỏi: “Giờ anh muốn sao?”. Anh im lặng hồi lâu rồi bảo chỉ: “Anh muốn ly hôn”. Nói rồi anh phóng xe đến ở cùng cô nhân tình và ngày sau mọi thứ mới thấy mặt.

Anh đã từng tưởng tượng cảnh vợ lao vào cầu xé, thậm chí lẫn thất lòng làm ầm lên, mang con ra như khổ anh, nhưng không, anh đã làm. Ảnh minh hoạ.

Đó là chuỗi ngày khóc trong đêm của chị. Chị không dám rơi nước mắt trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt con. Chị sợ bản thân mình thêm yếu đuối, sợ mình gãy gập ngã. Dẫu lòng phải mạnh mẽ vì con, chị lau nước mắt và thề sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì người đàn ông ấy nữa.

Sau hơn 1 tuần biệt tăm biệt tích, hôm nay Khoa trở về nhà hẹn chị nói chuyện. Anh đã từng tưởng tượng cảnh vợ lao vào cầu xé, thậm chí lẫn thất lòng làm ầm lên, mang con ra như khổ anh, nhưng không, anh đã làm.

Độc tin nhắn vỡ vẹn của vợ, anh mới nhận ra đã sắp tới rằm trung thu. Đã lâu rồi anh không còn đi chọi cùng con, mua cho con những món đồ con yêu thích. Nhớ hồi khó khăn chẳng có tiền, hai bọn con còn ngồi hiền hệt làm những chiếc đèn đủ mọi hình thức từ những thứ bỏ đi trong nhà. Ngày ấy sao mà xa quá.

Anh run run cầm lá đèn trong tay. Độc điểm cuối, anh thấy mắt mình cay cay, những giọt nước mắt đã rơi xuống.

“Anh và em, chúng ta đủ trưởng thành để có thể chịu trách nhiệm với mọi sự lựa chọn của mình. Em không trách anh, vì có lẽ em đã có gì đó thiếu sót khi làm vợ. Giờ đây mới chuyện cũng chẳng cứng vững được nữa rồi. Điều duy nhất, em chỉ mong anh đứng cười với con – thể giới của em. Còn lại nhà của, xe cộ, anh muốn lấy gì cũng được.”

Ở dưới là đứa con nằm cạnh bức tranh con trai anh tường về cảnh gia đình đi chọi cùng viên. Bức tranh ấy giờ chỉ còn hai mẹ con nắm tay nhau, cảnh vật ấy, chỉ là không còn anh ở trong đó.

Anh “cho” vợ sự phần bội, vợ tặng lại anh “món quà” đúng như ý anh nhưng nó lại khiến anh đau quán. Nhìn món trứng “điện” đau phụ, bức tranh con vợ không còn bận, anh chợt thấy tim mình thật hẹn. Liệu, giờ đây anh hỏi hận có quá muộn màng?

Back To Top