Một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng đầy thử thách từ những năm tháng thanh xuân đến tuổi trưởng thành.
29 tuổi, ở cái tuổi mà không còn nhỉ tớ mới bắt đầu đi tìm tình yêu cho mình. Ở quận, con gái 29 đã là gái trong nhà, muốn nhổ mà không biết vứt đi đâu, để đau cùng thứ tháo. Càng nghе nhờ tôi càng hận, càng cảm phân và thương cho mình.
Tôi từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, từng có chuyến tình hồng kéo dài 7 năm với người con trai học cùng từ thủa nhỏ. Quen nhau từ lâu nhưng chúng tôi cứ như 2 đường thẳng song song vì những năm cấp 3, đại học cả tôi và anh đều có người yêu. Cho đến khi tôi học năm cuối, lúc này tôi chia tay mối tình đầu, anh cũng trở lại cuộc sống độc thân, chúng tôi gặp lại trong cuộc hop lớp rồi tìm hiểu và yêu nhau.
Giá như chúng tôi cứ là đường thẳng song song như vậy thì tốt. Ảnh minh họa.
Cả tôi và anh đều là kiểu người thích yêu lâu dài, gia đình cũng ủng hộ, 2 đứa lại hợp tính nhau nên cứ bình yên bên nhau như vậy. Chúng tôi ít cãi vã, không nồng nhiệt nhưng không phải không có tình cảm. Chúng tôi tựa lưng vào nhau, khi cần là đứng dậy, lúc muốn lại là người yêu nhau… Cứ như vậy hết năm này qua năm khác.
Cuộc sống ở đất Thủ Đức này chẳng dễ dàng gì, nhất là với những đứa xa quê lập nghiệp như chúng tôi. Những năm đầu yêu nhau, khi đó cả tôi và anh đều đang năm cuối rồi loay hoay đi tìm việc. Tiền không có, quan hệ không có nổi, chỉ có sức trẻ, nhiệt huyết và 1 tấm bằng đại học.
Có những ngày cả 2 đứa chỉ còn vừa đủ 20 nghìn, chẳng biết ăn gì để qua bữa trưa. Là tháng lương đầu tiên tôi chẳng dám mua quần áo, để dành chia cho anh nửa số tiền để anh tiêu hết tháng tới ngày anh lãnh lương.
Những hôm anh ốm, tôi lăn lộn 20km đi xe đạp qua thăm anh, chăm anh rồi sáng sớm lại đạp xe về công ty làm việc. Cứ như vậy cả tuần trôi… Rồi anh muốn tách ra, anh muốn khởi nghiệp, tôi vẫn rất tiềm tiết kiệm để anh làm ăn, nhưng lúc thầm chí trong người chỉ còn 10 nghìn vẫn nói với anh tôi dồn.
Rồi khi công việc đi vào ổn định, anh lại nói anh muốn đi tu nghiệp 2 năm, năm đó tôi đã 27 tuổi, tôi hiểu ở tuổi này, nếu không lấy chồng về sau tôi chẳng còn đường lui như những gì yêu, gì thương, gì hy vọng ở anh tôi gạt đầu đồng ý.
Tôi nuốt nước mắt để anh đi tu nghiệp. Ảnh minh họa.
2 năm yêu xa dài đằng đẵng, ngày nào tôi cũng thức dậy sớm chỉ chờ được nhìn thấy anh, hỏi thăm anh mỗi câu. Còn anh thì luôn bận, anh bận học, anh bận bạn bè, bận nọ, bận kia… thời gian cho tôi gần như chẳng có.
Nhà tôi giục cưới, biết tôi yêu anh nhưng vẫn giục tôi có người “mới” cho mình thay vì chờ mãi 1 người 7 năm chưa bao giờ hẹn hò. Các chị tôi hỏi vì sao anh không cưới tôi trước khi đi, hoặc làm đám hỏi hồi tháng giêng anh cho tôi đi.
Tôi im lặng, tôi cũng không có câu trả lời vì tôi từng bảo anh như vậy anh chỉ nói “anh muốn khi thành công sẽ trở về cưới em”.
Giờ thì anh thành công rồi, tôi cũng không phải là cô dâu của anh!
Anh trở về nước sau 2 năm, tôi vui mừng đón anh, mừng được 1 đám cưới, 1 lần cầu hôn lãng mạn. Tôi âm thầm học nếu ăn để chuẩn bị bữa cơm hơn nhận. Nhưng không, anh nói chia tay, anh nói chia tay ngay khi về nước chỉ 2 ngày. Anh nói anh còn sự nghiệp, còn tôi năm nay 29 tuổi – tôi “già” rồi đứng chờ anh.
Tất cả chỉ là dối trá, thật ra, anh đã quen và yêu người con gái khác khi đi tu nghiệp, người đó là con gái của một đối tác lớn anh mong ước từ lâu. Cả hai tôi hối tốt như vậy anh không thể không chấp nhận. Đứng trước tiền bạc, công danh, 7 năm hy sinh của tôi có giá trị…