Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình yêu và sự chờ đợi của một người phụ nữ khi đứng trước ngưỡng cửa của thiên chức làm mẹ.
Tôi cảm thấy may mắn và cảm động khi anh cùng tôi trải qua những điều mới mẻ. Chính vì vậy, hai người mà tôi hiểu một cách sâu sắc thể nào là “khác màu tanh lòng”…
Yêu nhau hai năm, cả tôi và anh đều đi đến nhau khi không còn trẻ. Năm nay tôi 26 tuổi, còn anh cũng vừa tròn 29, hai bên nội ngoại cũng đã biết rõ về nhau. Sau nhiều lần trì hoãn, cuối cùng chúng tôi cũng quyết định sang năm sẽ tổ chức đám cưới.
Nói là vậy nhưng dù chưa làm lễ cưới, chúng tôi đã sống chung với nhau như vợ chồng và tháng này. Bố mẹ anh năm nay đã hơn 70 tuổi, dù nhà anh đông anh chị em nhưng lại chỉ có mình anh là con trai nên khi biết anh sắp cưới ai đấy đều mừng ra mặt. Lần nào về cũng bắt tôi sang ăn cơm, đôi khi còn ngủ lại cho “quen nhà”.
Về bố mẹ, các chị em để tính lại có phần nuông chiều tôi nên tôi cũng không quá cầu nệ, mỗi lần về đều xem như nhà mình. Đến ủng hộ hay ngủ nghê đều tự nhiên chứ không có cảm giác con cái về nhà chồng. Bố mẹ tôi thấy thế cũng yên tâm, chắc mẩm con gái sẽ gả vào nhà tử tế.
Tôi cứ ngỡ ông trời thương tôi yêu và lấy được anh. (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện xảy ra sắp rất hoàn hảo cho tôi mỗi đây tôi và anh về nghỉ lễ 2/9, cũng như mọi lần, sau khi về nhà tôi xuống nhà anh chào bố mẹ anh tiện thể các chị, anh kể anh cũng về nên bố mẹ anh bảo làm cảm mới cả nhà.
Trưa hôm đó, sau khi ăn cơm, dọn dẹp xong tôi thấy mình nên xin phép cùng anh lên phòng nghỉ ngơi, dưới nhà mẹ cùng các chị anh vẫn nói chuyện sôi nổi. Hẳn nhiên, lâu ngày các chị mới về, tôi cũng biết ý lạnh đi chỗ khác để mẹ và các chị tâm sự với nhau vì dù sao tôi vẫn là người ngoài, nhiều chuyện nghe cũng không để làm gì.
Đang ngủ tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, mở mắt dậy lại không thấy anh đâu, tôi toan bước xuống nhà tìm anh, và lại cũng ngửi nhiều rồi sợ phát hiện ý mẹ anh. Vừa đi xuống tới cầu thang, tôi nghe tiếng mọi người nhắc to. Linh tính mách bảo thế nào, tôi không xuống ngay mà đứng phía trên nghe ngóng. Lúc này, tôi bàng hoàng khi mọi người đang bàn luận về mẹ anh.
Chỉ cần anh nói, “Để chỉ xem, có ông thầy bói thuộc được làm. Nếu được thì với tháng là được rồi, còn không thì tịt hẳn, khỏi phải có gì.” Mẹ anh bực tức thêm vào: “mẹ nó mấy, cứ mang nó đi khám, thuốc tháng xem thế nào nếu không thì tốt mấy cũng thế cả. Ông bà nói rồi, cây độc không trái – gái độc không con. Máy không nghe mẹ thì đứng nhìn mặt mẹ.”
Tôi không biết bọn họ đã bàn tán về tôi bao lâu, không biết họ đã nói như thế nào nhưng tôi chỉ biết vào thời điểm tôi nghe được câu chuyện này mẹ anh không còn là bà mẹ chồng tôi hằng mong sắp xem tôi như con đẻ. Anh cũng không còn là người chồng tôi nghĩ có thể che chở cho tôi hết phần đời còn lại.
Đúng – tôi bị buồn trứng cao, khó sinh con, tôi cũng chỉ mới biết đến điều này cách đây 3 ngày khi 2 đứa đi khám tiên hôn nhân. Ngày biết tin tôi hỏng anh giận, anh muốn thể nào, anh ôm tôi nói rằng cùng tôi chiến đấu, hẳn nhiên bác sĩ cũng nói tình trạng của tôi không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc, cần ngày là hoàn toàn có thể có con. Chúng tôi cũng còn trẻ, tôi và anh kinh tế ổn định, dù không thể sinh con tự nhiên cũng có thể thụ tinh nhân tạo, điều này đều khó ghê với chúng tôi.
Ấy vậy mà anh ngồi đó, như lạ cũng không bệnh vặt tôi. Một câu đừng về phía tôi cũng không có. Còn mẹ anh, người từng nói với chị anh “con cái là lộc trời cho” khi lấy chồng 4 năm chưa có con đều rồi? Một người mẹ có thể nói như vậy với con đẻ côn với con dâu thì gợi là “cây độc không trái”… Đau mới là con người thực sự của bà.
Hóa ra, khác màu tanh lòng là có thật. (Ảnh minh họa)
Bằng dưng tôi thấy ghê sợ căn nhà này, sợ phải sống hết ¼ phần đời còn lại ở đây, sợ phải đối mặt với những người như bà. Nếu, chỉ là nếu như tôi thực sự không có con liệu có giống trong phim mà ghẹ lạnh, ép tôi ly hôn rồi tìm chồng mới cho con trai?
Nếu đã vậy, tôi không cần “gia đình” mới này, không cần người chồng này, càng không cần cuộc hôn nhân biệt rõ không hạnh phúc này. Tôi bước xuống nhà, cảm nhận rõ cảm xúc thương mẹ anh tôi không phải là “cây độc không trái” như không phải loài bẫy vậy, “cô thì trời cho, không cho được mình, cô vẫn sống tiếp”… điều khiến tôi cầm mà khóc ràng.
Sự ghê sợ hiện tại, tôi nhìn mọi người trong nhà một lượt, với tay lấy tay khác rồi nói với mẹ anh tôi không phải “cây độc không trái”, càng không phải loài bẫy để bà phải từ mặt con trai rồi nhìn mặt mọi người phụ.
Tôi thật buồn muốn khóc. Làm thế nào ông trời lại đưa tôi vào thế giới đau đớn này? Tôi đâu còn là gái, tôi đã sống rất tốt, không mong thượng đế gửi cho tôi số phận như bà mẹ chồng xấu tệ như vậy chứ? Làm sao lại như thế!