Bài viết kể về câu chuyện cảm động của một người con dâu khi nhận được tin mẹ chồng đang trong tình trạng bệnh nặng. Cảm xúc chân thật và xúc động trong từng chi tiết.
Hồi hoảng, tôi gọi ngay cho chị khách thị chị nổi tĩnh bờ: “Bà nhà quê ra nên không biết gì ý mà, bà khờ chán, em cứ đưa bà về cho chị”. Nghe xong câu nói vừa vỗ cảm, vừa có ý miệt thị đầy, tôi chẳng hiểu nổi gọi xe là con dâu củ, còn anh T. kia là con trai củ.
Mẹ chồng nàng dâu có lẽ là chủ đề muôn thuở luôn được các chị em xôn xao bên tán. Dù là thời xưa hay thời nay vẫn minh, câu chuyện về mối quan hệ này vẫn luôn tồn tại nhiều giây phút.
Nói về mối quan hệ của nàng dâu với nhà chồng, người ta thường nghĩ ngay tới hình ảnh của những bà mẹ chồng gầm ghè, ngay đêm xét nét soi mói con dâu. Thế nhưng, ở đây đâu có chuyện gì chỉ đến từ một phía. Câu chuyện được chia sẻ của một người tài xế chia sẻ dưới đây khiến ai nấy không khỏi xót xa.
“Hôm nay tôi nhận một chuyến xe từ bệnh viện X về Nam Xa La. Chị khách bảo tôi đúng hột mẹ chị trong khoa cấp cứu. Tôi giải thích rất rỗ ràng trời đang mưa to và chị nên đặt taxi, hoặc tốt nhất gia đình nên tới đón cứ như chị lại nội ràng cứ không đi được ô tô, còn chị đang bận việc không qua đón cứ được.
Chị cũng không quên nhắn nhủ tôi đưa cẩn thận về vị trí cẩn thận chiều rời, không tài xế nào nhắc đưa cẩn thận về cả. Hẳn nữa chị còn dặn rất rõ “Em cứ hỏi cụ nào là mẹ chồng của anh T.”. Tôi thật không hiểu đến động ý, bời nghí tại cảnh một bà cụ ngồi chờ để đưa về nhà cả buổi chiều trong bệnh viện, tôi không dám lòng.
Vào sảnh chờ khoa cấp cứu, tôi phải hỏi hết cụ này tới cụ khác: “Cụ là mẹ chồng của anh Tuấn ạ? Con gái cụ nhắn cháu đưa cụ về”, mãi sau mới tìm được cụ. Tuy nhiên khi tôi hỏi cụ “Cụ về Xa La ạ?”, cụ bảo cụ không biết (!)
(Ảnh minh họa)
Nghe thêm tâm sự: Uất nghẹn khi nhận cái tát đau đớn điển hình của mẹ chồng ngay đêm tân hôn
Hồi hoảng, tôi gọi ngay cho chị khách thị chị nổi tĩnh bờ: “Bà nhà quê ra nên không biết gì ý mà, bà khờ chán, em cứ đưa bà về cho chị”. Nghe xong câu nói vừa vỗ cảm, vừa có ý miệt thị đầy, tôi chẳng hiểu nổi gọi xe là con dâu củ, còn anh T. kia là con trai củ.
Khi gần đến nhà, tôi gọi lại cho chị, nói rất rõ là tôi sắp tới rồi, chị xuống đón luôn kẻ phụ phải chị. Nhưng sau khi tới nơi, cụ vẫn phải chờ khá lâu. Tôi gọi lại cho chị thì chị bảo mẹ chị đang xuống đón rồi.
Mãi sau tôi mới thấy một cụ khá trề và khờ (hẳn 60 tuổi gì đó) từ hành lang đi ra, vẫy tay niềm nở, cảm tay cụ thậm thí. Nhìn mẹ đẻ của chị kia, tôi giật mình đùng đùng luôn. Chị bận việc gì mà không đi đón mẹ chồng được? Mẹ đẻ chị khờ re, ổn vững còn ngẫm hẳn cổ không nhắc được cho chị 1 tiếng, không nể ý cho chị đuổi được bà mẹ chồng chị?
Thật chị cũng không biết mình về đâu cả mà. Thật chị còn đang ấm, kể cả trái mưa gió. Chị đợi mặc cho mẹ chồng chị giữa trái mùa gió cho một người chạy xe ôm thì không hề biết. Và chị chỉ vỗ cảm buông một câu “bà ở quê ra… em cứ đưa bà về”.
Thấy mẹ đẻ chị kẻ tỏ vẻ tỉnh cảm, thâm thiết với mẹ chồng chị, tôi hỏi “Anh chị bận gì mà không đón cụ về được”, thì cái con người mà vừa rồi còn tay cảm tay thắm thiết với cụ không thêm gì cãi bừa mà chỉ lặng lẽ với mẹ chồng chỉ nhìn ra cảnh mời mẹ chồng.
Nếu một ngày, trong lòng bạn cảm thấy khó chịu với sự đang trỵ của cha mẹ hay đừng giận chỉ là sự xuất hiện của mẹ chồng từ quê lên chơi, hãy nghĩ về một điều, liệu chúng ta còn gặp được bà mẹ bao lâu nữa. Thời gian thì dài, nhưng ngẫm ra, số ngày ở bên cha mẹ chỉ còn để đưa được đế những ngón tay. Đừng đợi đến khi cha mẹ đi rồi lòng mới đầy tiếc nuối, xót xa.