Chia sẻ cảm xúc khi phải đối mặt với những tình huống bất ngờ trong gia đình sau nhiều năm im lặng.
Nghe tiếng mới người âm lần, tôi vội chạy từ dưới nhà lên phòng để xem có chuyện gì xảy ra. Hình ảnh chồng đứng đó, cái gương mặt trương phềnh khiến tôi nhức nhã vô cùng.
Kể từ hôm việc đó xảy ra đến nay, tôi không dám vác mặt đi đâu. Điều kiện khổ là ở chỗ, ngay cả về bên ngoại tôi cũng không dám, chỉ biết quanh quanh ở nhà. Cứ ngẫm lại ngày hôm đó tôi lại thấy nhức nhã vô cùng. Không hiểu nổi đây, tôi sẽ phải sống như thế nào với những lời đàm tiểu và sự coi khinh của mọi người trong gia đình, dòng họ mình.
Về chồng tôi kết hôn được 5 năm, có một bé trai. Nhìn chung, cuộc sống của hai đứa khá khó khăn, chất vật. Chồng tôi là công nhân, lương tháng không quá nhiều. Trong khi đó, tôi là giáo viên.
Thực ra ngày trước, khi chúng tôi yêu nhau, mọi người cứ khuyên tôi nên cẩn thận vì hai đứa khác nhau nhiều quá. Người như tôi có thể kiểm soát tâm trạng tốt hơn thế. Nhưng có lẽ là vì cái duyên, cái số nên tôi và anh vẫn quyết tâm đến bên nhau.
Người như tôi có thể kiểm soát tâm trạng tốt hơn thế. Nhưng có lẽ là vì cái duyên, cái số nên tôi và anh vẫn quyết tâm đến bên nhau. (Ảnh minh họa)
Có thể ban đầu bồ mẹ tôi không thực sự ưng thuận anh, nhưng kể từ ngày cưới, ông bà xác định con gái mình đã yêu và chọn chung sống với nó cả đời nên đã thay đổi thái độ. Bồ mẹ tôi rất quý và chiều con rể, làm được cái gì cho các con là làm hết, không tiếc điều gì. Cũng như có bồ mẹ vợ quan tâm, hỗ trợ mà những năm đầu của cuộc sống hơn nhân chúng tôi cũng dễ thở hơn.
Năm tháng cứ thế trôi qua yên bình, cho tới ngày cái sự việc tồi tệ ấy xảy ra. Hôm đó, gia đình tôi có giỗ, cả họ tụ tập về nhà tôi. Về chồng tôi cũng sang bên ngoại từ sớm để làm cỗ, chuẩn bị cho bữa tiệc.
Chồng tôi là đàn ông nên chỉ quanh quẩn trên nhà tiếp khách, còn tôi thì xuống bếp nấu nướng với mấy chị em trong họ. Thông thường, vào những ngày tụ họp gia đình thế này, mọi người cùng tác nghiệp ở xa về thường hay biểu bồ tôi là trưởng hôn. Tôi cũng không để ý lắm.
Thế rồi, trong lúc tôi rời đi dạo một lát xem sao. Mọi người tập trung ở phòng riêng của bồ mẹ tôi, tôi chen mãi mới vào được. Đập vào mắt tôi là hình ảnh chồng đang đứng cạnh cái gương mặt trương phềnh, trên tay còn cầm nguyên xấp tiền. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một bà dì trong họ đã nói:
Tôi choáng váng trước hành động của chồng bị mọi người bắt gặp (Ảnh minh họa)
– “Đây, mày vào mà xem chồng mày này, đẹp mặt chưa? Lên lụt vào phòng bồ vợ, mở túi, lấy trộm tiền. Chắc nay nhà đổng người, mọi người về cho bồ mà tiền nên ông ấy cứ vội vội vàng vàng. May mà tao vào, bắt quả tang tại trận chứ không thì lại một mặt mớ lùi, nghi ngờ cho người khác.”
Tôi nhức nhã không biết phải giấu mặt vào đâu. Anh lùi lại định xin lỗi. Anh bảo đừng ngày nhà cũng tung thiệt, vừa vào lấy đồ cho bồ, mở tủ ra thấy nhiều tiền quá nên anh nảy lòng tham… Anh giải thích như nhưng chẳng ai để ý ý kiến về hành động của anh đã không thể chấp nhận được rồi.
Tôi không biết làm sao để quên đi sự nhức nhã ê chề này (Ảnh minh họa)
Từ hôm chuyện đó xảy ra, tôi xấu hổ lắm. Đã thấy chồng là tôi giận. Bồ mẹ tôi cũng buồn. Ông bà không tiếc gì con cháu như gia thì xin, đừng này chồng tôi lại đi cướp, lại còn bị người khác bắt gặp nên tôi lại càng thấy nhức vì con.
Cuộc sống của gia đình tôi như đứng giữa ngọn ngang, tôi không biết phải làm sao để người ngoài đi nói khổ tâm này.