Bài viết này khám phá những cảm xúc và suy nghĩ khi chứng kiến người chồng ngoại tình – một vấn đề nhức nhối trong tình yêu và hôn nhân.
Tự trách mình khi chồng ngoại tình?
Chỉ mình tôi bị chứng phẫn bội, anh công khai ngoại tình. Trên mạng xã hội, anh không ngần ngại chia sẻ hình ảnh với cô bồ nhí trẻ trung, nhưng ai quen biết và bình luận chỉ trách, anh sẵn sàng phản hồi lại bằng những lời biện bạch, chỉ bài nguội vợ. Nào là không kheo léo, nào là thiệt thòi, nào là ham tiền… Chỉ chính mình biết khổ.
Vợ chồng chỉ lấy nhau từ khi còn hai bàn tay trắng, phải ở trọ thuê trong căn nhà lụp xụp. Mỗi lần trời mưa, con ngó ngàng nước đổ xuống bắp chân, có khi mấy ngày liền không rút, mãi nhà dột, phải hứng đủ loại xô chậu, chỉ có chợ búa làm ăn cũng ảo mùa cho con năm. Nhưng bây giờ tôi cũng chẳng có gì ngăn cản với nước bắt ngắt mừng cho con.
Ảnh hưởng với cái khổ nên chỉ quần quật lao vào kiếm tiền, ấm đùm một lúc hai ba việc để có thêm thu nhập. Khi đó, anh lại thất nghiệp, xin mãi không được việc khác, xấu hổ không dám đi chạy xe ôm hay phụ hồ hoặc các công việc phổ thông khác nên chỉ ở nhà, mình chỉ gánh hết. Lo tiền bạc, lo con cái đớp đau, học hành, lo tích cóp tiến mua đất rồi mua nhà, chỉ hay bực bội cãi gặt.
Ảnh minh họa.
Chỉ khó chịu khi chồng hết đỉu thuốc, bực mình khi chồng chỉ ở nhà không chịu đi làm, cả khi chồng mua cho chỉ bông hoa có mấy ngàn ngày 8/3, chỉ cùng cậu kinh. Nhưng lúc bình tĩnh, chị động viên chồng xin việc làm, lo vun vén gia đình, hứa sẽ không cậu gặt nữa. Nhưng áp lực cuộc sống đã lấy đi mất hoàn toàn vẻ dịu dàng của chị.
Mỗi lần lăn nhăn trôi qua, giờ chị đã trưng được đôi mắt, còn một căn nhà cấp 4 để ở, không phải lụp xụp trong mái nhà thuế, cũng không cần phải đêm hăm đi chạy đi giao mỗi giờ nghỉ trưa và buổi tối. Con cái cũng đã đủ lớn để tự biết lo lắng nước, việc nhà, tự chăm sóc bản thân. Áp lực cám ơn gạo tiền dù vẫn còn nhưng không còn đè nén lên vai của chị. Vậy mà lúc này, chồng chị công khai ngoại tình.
Anh không đòi ly hôn mà muốn đi lại cả hai bên, vừa có vợ, vừa có nhân tình và đưa con riêng sắp chào đời. Chỉ cứng khóc mãi. Chỉ hỏi hết người này đến người khác xem mình phải làm sao? Chỉ lo làm đẹp rồi lo nấu những món ăn ngon. Chỉ cố để tỉ ra dịu dàng, mềm mỏng mỗi khi chồng về nhà để chồng thấy chị đã thay đổi mà nghĩ lại. Thế nhưng, người chồng từ đầu đã áp tay gối về chị giờ thực sự tuyệt tình.
Chỉ nói, chỉ không tiếc chồng, chỉ tiếc cha cho các con. Chỉ không muốn các con phải lớn lên trong gia đình tan vỡ. Chỉ không sợ có đàn hay quá yêu chồng đến nỗi không thể sống nổi khi không có anh ta. Chỉ cứng đế anh ta vẫn mạnh mẽ, giá mà chị kheo léo hơn một chút thì đã không xảy ra cảnh này.
Tiếc vì người đàn ông không lo nổi mình
Chỉ hỏi tôi phải làm sao. Tôi bảo, chị hãy để chồng chị đền ở hàng với nhận tình, đừng nếu kéo nữa. Bởi vì myklin thật mệt việc ngon trước những thứ tạm bợ đó, nhưng ở hàng với nhau, chắc gì họ đã được vui vẻ?
Khi còn là nhận tình, cô ta còn có thể nâng niu, nuông chiều chồng chị, nhưng khi đã là vợ, đã là mẹ của một đứa con mọn, liệu cô ta có thể? Cô ta có thể luôn luôn dịu dàng, xinh đẹp được không khi phải lo lắng nước, nhà cửa cho chồng, cho con? Cô ta có thể luôn vui vẻ, ngọt ngào được không khi anh ta không cung phụng cho cô ta đủ tiền bạc để chi tiêu mua sắm?
Chị đừng sẵn sàng cảm thấy “ngon sống”, mỗi khi anh ta trở về, rồi để quần áo là lượt cho anh ta mỗi khi anh ta đi nữa. Chị hãy đóng gói hết tất cả đồ đạc cần của anh ta, gửi sang nhà cô nhận tình để cô ta thay chị làm công việc chăm sóc chồng chị.
Để cho chị lo những việc gọi chăm sóc, mà chạy, đám cướp, tìm tiền thêm khởi chi cha mẹ chồng chị. Để xem khi họ ở hàng với nhau rồi, họ sẽ vui vẻ được bao lâu? Hay là rồi cô nhận tình cũng biến thành một người đàn bà quá đành đặn, hay lại lỡ lết mỗi khi anh ta nhậu nhẹt say xỉn không về?
Rồi ông chồng của chị cũng hiển nhiên hình là một người đàn ông thầm thương vất vả bài quần áo trong nhà tắm sau khi tắm xong, nằm gác chân lên xem tivi chờ vợ mời ra ăn cảm? Rồi cuối cùng, họ sẽ là người được hạnh phúc?
Vả lại, nếu giành giật một người đàn ông để được làm hoàng hậu hay quý phi trong hoàng cung thì đành, chỉ giành giật một người đàn ông để sống như một nửa nợ tĩnh, vẫn phải nai lưng làm việc, muốn mua một thỏi son cũng phải đắn đo thì có đáng không?
Người đàn ông không lo nổi cho chính anh ta và không có trách nhiệm với chính gia đình, con cái của anh ta, có đáng để nuôi? Trẻ con không phải là cái cần để giữ người đàn ông như vậy. Bởi vì nếu anh ta thương yêu, anh ta đã chẳng dễ dàng sa ngã. Cứ để anh ta vén mạnh với nhân tình, đủ ăn hàng và biết nuôi tiếc thì rồi anh ta sẽ biết phải làm thế nào để làm một người cha tốt.