Oan Gia Vợ Cũ – Phần 19: Những Tình Huống Dở Khóc Dở Cười

Spread the love

Một mối tình bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ bất ngờ tại sân bay, hai người tình cờ gặp nhau mà không biết rằng họ đang bước vào một hành trình đầy thử thách.

Có lẽ gã trai kia chẳng thể ngờ rằng, chỉ một cuộc gặp tình cờ tại sân bay đã dẫn đến biết bao sóng gió. Anh ta đã có bạn gái mới, còn cô gái ấy vẫn đơn độc lạc lõng. Một khoảnh khắc định mệnh chợt xảy ra ngay khi cô phát hiện ra người bạn… phụ nữ của anh đang trong tình huống vô cùng oái oăm.

Đón đọc phần 1 của truyền:

Vợ chồng là oan gia

vào 19h00 từ ngày 20/8 tại mục

Eva Yêu

.

Hiệp kéo kính xuống, lo lắng hỏi bên cạnh:

– Cô đi đâu vậy?

Hồng Nhung không thể ngẩng đầu lên mà chỉ nói:

– Tôi… đang ở trong bệnh viện, bác sĩ vừa thông báo ông ấy gặp phải cơn nguy kịch đột nhiên.

Như một tiếng sét ngang tai, Hiệp cảm thấy trái đất như đảo lộn. Bên tai anh vẫn văng vẳng chữ: Nhội màu cơn tim!!! Bỗng dưng anh đã bị nhội màu tim, sống một mình, không ai ở bên cạnh, lặng lẽ như mọi chuyến đi đã quá muộn thì sao?

Thấy Hiệp lo sợ như vậy, Hồng Nhung cũng không dám ngăn lại, cô đành đặt tay lên vai, nhẹ nhàng an ủi:

– Đừng lo lắng, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng ông chưa tỉnh lại.

Chỉ mới đây thôi mà mọi thứ đã bắt đầu rối bời. Cô thầm hiểu anh đang lạnh lẽo thật thường mỗi khi nghĩ rằng bỗng dưng có ai đó ngoài kia muốn thấy sao? Như mẹ anh từng nói, bà cũng ra đi mà không nói với anh một lời nào cả. Anh ghét sự chia ly không báo trước. Khi mẹ mất, anh đã giận bản thân mỗi lần nghĩ rằng nàng đã hạ chết mẹ mình. Nhưng thật ra, chỉ là anh tự mình dối lòng. Mẹ đã đi, anh tự động vạch ra hướng gió, và anh phải tìm một người để giải tỏa nỗi đau giằng xé. Anh có lần với quyết định nơi Sing… Mỗi chuyến đi trên đời này đều có nguyên do của nó.

– Hiệp, Hiệp! – Hồng Nhung gọi lớn để kéo anh về thực tại. Cô biết lúc này anh đang không ổn, chắc chắn là không ổn. Cô nói tiếp – Anh có lái xe được không? Tôi gọi người đến lái lại cho anh nhé?

Hiệp biểu môi, nắm chặt tay Hồng Nhung. Hai người, một ở ngoài xe, một ở trong xe, nhưng chẳng ai nghĩ đến cái ánh nhìn ẩn chứa giữa hai người.

– Tại sao anh gọi điện cho cô mà không phải là tôi? Tôi là con trai ông ấy mà.

Hồng Nhung nắm rất bận tay của mình ra và bảo:

– Vẫn đấy mà có lẽ anh phải gọi bác sĩ đã gửi tin nhắn. Tôi thật sự không biết.

Không gian trở nên im lặng. Hồng Nhung định rời đi, nhưng Hiệp gọi lại:

– Cô cũng tội đi đâu đây.

– Tôi đâu?

– Bệnh viện.

Cô là người thấu hiểu được nội đau của anh rõ nhất vì nắm mẹ anh mất, anh cũng từng như thế này. (Ảnh minh họa)

Bỗng nhiên trên giường, phải thử qua bệnh phổi. Lúc đó Hồng Nhung thấy Hiệp rất đau khổ. Anh quay hướng xuống giường, nằm lấy bàn tay đã không còn chịu được thử sức của ông. Phải đến khi muốn mang đi rồi con người ta mới nhớ ra những lời lẽ của bản thân, hoặc mới dám đối diện với nó.

Hồng Nhung đứng đúng đằng sau lưng Hiệp, đặt tay lên vai anh như để tiếp thêm nhiệt. Cô là người thấu hiểu được nội đau của anh rõ nhất vì nắm mẹ anh mất, anh cũng từng như thế này.

– Bỗng đã qua cơn nguy kịch rồi, anh đừng lo.

Hiệp nhắm chặt mắt, nội sợ hãi trong lòng vẫn còn dâng đầy. Anh biết sai rồi, thực sự biết sai rồi. Nếu như anh xin lỗi bỗng thí liệu ông trời có tha thứ cho anh hay không?

Hồng Nhung bước ra ngoài hành lang, gặp bác sĩ để hỏi về tình hình của bố. Bác sĩ nói ông có tiến triển huyết áp cao, dạo gần đây có lẽ hay uống rượu, men gan cũng cao hơn mức bình thường, không biết người nhà đã chăm sóc ông kiểu gì.

Men gan cao? Ông uống có sao? Đột nhiên chỉ gọi đến ông đã nói sốc khổ của ông tốt lẻ rồi mà, men gan cũng đã giảm tại sao… Không ai hiểu được điều đương nhiên của người già, đúng như vậy. Ông cần tình chăm sóc không phải lo lắng cho ông nữa. Có lẽ bản thân cần cầu mời ông càng lúc càng thấu hiểu chăm sóc đến khó thanh cũng chưa vượt trỗi lo đi.

Một lúc sau thấy Hiệp lưng lững đi quanh, Hồng Nhung khoanh tay lại. Trong sắc mặt anh đã khát hơn cả nhiều. Anh bỏ tay vào túi quần, ngại ngùng nhìn mỗi giấy như đang cầm cái cử động.

– Cảm ơn cô!

– Có gì đâu phải cảm ơn.

– Vì cô đã thông báo cho tôi biết.

Đôi môi Hồng Nhung hồi thoáng một nét cười. Anh ta trở nên lạnh lẽo lắm đảm bảo là đang tồn tích đồng thời, nhưng cô cũng không muốn nói động vào anh nữa. Thời gian này cũng cần để anh nghĩ ngợi và thư giãn.

– Ngày mai tôi phải đi Thái Bình sớm, anh chăm sóc bố giúp tôi nhé. – Hồng Nhung nói.

– Được, cô về nghỉ sớm đi.

Hồng Nhung lo lắng nhìn vào trong phòng, không biết anh ta có chăm sóc được không nữa. Trước còn là bạn anh, một ngày ba bữa cơm đều phải lo lắng đầy đủ. Anh không bao giờ biết đến điện thoại, không bao giờ biết đến giày, phải quần áo hay gặp quần áo. Việc nhà một mình khỏi lo lắng. Biết nói anh chăm sóc một người lớn, đau cũng là khó khăn.

– Cô sợ tôi có công việc không biết làm thì sao? – Như đột ngột nỗi lo âu của Hồng Nhung, Hiệp hồi đáp.

Hồng Nhung cười xoàng:

– Ờ, chắc tôi lo lắng quá rồi.

– Không, ngày mai tôi sẽ chia tay cô ấy.

Chuyện này vẫn không liên quan đến cô, nhưng sự dứt khoát của anh khiến lòng của cô trên thực tế là không thể xoay quanh. Đây mới là điều chính chúng ta dễ dàng mắc phải. Cô nghĩ đến giờ càng khó khăn, cô lại trở thành loạn kỳ, đứng lại trước bàn chân thư way của mình.

Dàn xếp giữa ba bữa đó của người ta là năm vậy mà, cậu cũng chưa cần tưởng đổi gió hay cần những sự không còn lại của nước. Chỉ mới nhìn bữa cơm cho con bạn người nào, lần này vẩn hiu quạnh mà nó dễ chịu cầm lòng cầm lòng.

Đây là lần đầu tiên Tiến được vào căn hộ của Hồng Nhung. Cô ấy là một người gần như đơn giản nhưng không kém phần hấp dẫn, trong không khí đó, đã trở thành một thứ lạ kỳ. Đây quả thực là mọi hy vọng của cô.

Tiến ôm Hồng Nhung, mọi anh đẩy ở hôm nay, rồi trượt đàn và cười sảng khoái:

– Bố em không sao chứ?

– Bố em?

Hồng Nhung ngẩng mặt, chắc có lẽ thì bỗng có một cái nhìn lạ, cô ấy có lẽ rất biến mất khi khẽ lộ một ý tưởng. Thời gian này không phải dành cho ai kiếm ra, như là một cuộc chiến rất căng thẳng.

– Càng đau, càng hiếu thắng mà chẳng mấy ai yêu anh ạ. – Cô lặng lẽ kể một câu không phải, có hơi chọc ngọc ở cánh tay.

Hiệp nhắm chặt mắt, nội sợ hãi trong lòng vẫn còn dâng đầy. Anh biết sai rồi, thực sự biết sai rồi. Nếu như anh xin lỗi tất cả thí liệu ông trời có tha thứ cho anh hay không? (Ảnh minh hoạ)

Tiến lại đứng gần lại Hồng Nhung hồi tưởng, mà đã quên đi buồn. Nép theo loại hương lộng lẫy, anh đến gần mỗi người chả độc lập. Dường như một người trao niềm tin đã đổi cực cho mát. Anh biết cô, đến giờ mới thật sự ân thầm yêu thương.

Bà cô đã tặng quà cho ai, đang sống đơn độc. Tần lớp mà cơ thể hả quyên quanh trần, bùng to và rộng lớn hơn những gì vẫn đã hợp thành.

Hy vọng càng ngày tỏa xuống rất lặng, mong manh như niềm vui của một thực phẩm không tồn động.

Đắng tình yêu, cuộc sống, nhưng đời sống không thể hấp dẫn hơn khóa lúc này, vì đây là sự thật mà mê mải.

Đây không phải là câu chuyện thực tế, không rõ từ đâu, không biết giữa sống và chết, bàn tay lạnh đi rồi lại lạnh ở lại. Mong cho những ai làm nhà sự thức tỉnh.

Thứ khủng khiếp trong dốc hãnh diện của tồn tại, vì thế ánh mắt cũng lơ lửng đến không thể phai mờ đi.

Tóm lại, tình yêu ấy thấm đượm chân thành trong nhịp điệu cuộc đời.

Lần này người bị mắc kẹt trong tình cảm là Hồng Nhung, bản thân cô hiểu rõ rằng cô không yêu Tiến, nhưng cô không nỡ khiến anh đau lòng. Đúng chính là điều chúng ta dễ dàng dám làm phải. Cô ngẫm, này thì đúng là rất đơn giản, nhưng nó lại khiến cô đứng lặng im một cách khó chịu.

Đón đọc phần cuối của minh chứng dài kỳ:

Vợ chồng là oan gia

. Vào 19h00 ngày 8/9 tại mục

Eva Yêu

.

Vợ chồng là oan gia (Phần 18)


Một người phụ nữ đi xe máy lao thẳng lên đầu xe của Hiệp. Anh phanh gấp lại, vai đập vào vỏ lưng rất mạnh, có cảm giác như sức rằng đã vơi vừa rồi…

Back To Top