Khám phá hành trình làm mẹ đầy cảm xúc của chị Thúy và những nỗ lực không ngừng nghỉ để đón con gái đầu lòng đến với cuộc đời này.
Với mỗi người phụ nữ, mang thai và làm mẹ là một thiên chức thiêng liêng, hạnh phúc. Thế nhưng, không phải ai cũng có cơ hội được “tái sản vô giá ấy”. Có những người mất đi hoàn toàn thiên chức làm mẹ, nhưng cũng không ít người phải trải qua muôn vàn cay đắng, tủi nhục và đau khổ để được nghe tiếng gọi “Mẹ ơi!”.
Chị Nguyễn Thị Thúy (SN 1987, Phú Thọ) cũng là một trong những hoàn cảnh éo le đó. Lấy chồng từ năm 23 tuổi nhưng đến năm 28 tuổi, chị mới sinh được đứa con gái đầu lòng. Để có được cô gái bé bỏng, đáng yêu như ngày hôm nay, chị đã cùng chồng vượt qua đủ đoạn đường dài và cửa ải khó khăn.
Nhớ lại những ngày tháng đó, chị Thúy chia sẻ: “Cứ xong tôi lại làm gầm nhà, chồng đi công tác xa vời tháng mới về một lần. Vì mẹ chồng tôi khao khát cháu nội nên có những lần chồng tôi đã xin nghỉ một tháng ở nhà để kiềm mịn con. Thế nhưng, cái bụng tôi mãi vẫn lẹo kẹp. Mẹ chồng bắt vợ chồng tôi đi khám và kết quả là do tôi bị rối loạn tiết tố, uống thuốc một thời gian là khỏi và không ảnh hưởng gì đến vấn đề sinh nở.”
Uống bao nhiêu thuốc nhưng 1 năm, 2 năm, 3 năm, tôi vẫn không hề có biến chuyển gì. Những ngày tháng đó, đè nặng tôi cũng khóc và tủi hờn vì những lời ác khẩu của mẹ chồng và hàng xóm “cây độc không trái, gái độc không con”.
Những năm đầu không thể sinh đứa con, chị Thúy luôn phải chịu những lời cay đắng từ mẹ chồng (Ảnh minh họa).
Biết vậy buồn, tôi thần nén chị Thúy cũng đành nuốt nước mắt vào trong. Cả hai anh chị cùng nhau đi cắt thuốc nam, thuốc bắc, đẻ các bệnh viện thăm khám như có lẽ “duyên” của họ chưa đến. Đến năm thứ 4, chị có bầu, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì bác sĩ thông báo chị có thai ngoài tử cung và phải bỏ ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
“Tôi buồn tủi, chỉ biết ôm chị khúc. Mẹ chồng tôi đã không đồng viện, chia sẻ còn nói bóng gió tôi không biết giữ gìn. Những ngày tháng sau đó, mỗi khi thấy trẻ con đến chơi, mẹ tôi lại bảo “Nhìn trẻ con thích thật, nhà này bao giờ mới có đứa được diễm phúc ấy. Bận… quá bận”. Tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay và âm thầm cùng chị đi chữa bệnh, cắt thuốc về uống.
Về làm dâu được 5 năm nhưng tôi vẫn chẳng thể có con, vậy chị Thúy quyết định đi thụ tinh nhân tạo. Chúng tôi chuẩn bị hành trình tiềm kiếm những đứa con đẻ của chị Thúy đều Hà Nội. Thế nhưng, tin vui bất ngờ ập đến, tôi phát hiện mình có bầu. Tôi đã quá kinh ngạc đừng nói chi do mình loãn như những tháng trước, nhưng chị tôi liên tục giữ thì, nào ngờ… hạnh phúc thật sự đã đến”, chị Thúy chia sẻ.
Từ ngày có bầu, chị Thúy liên tục trở thành “bà hoàng” trong gia đình. Mẹ chồng chị chiều chị ra mặt, thích ăn gì là được đầy. Không như những thế, bà còn không cho chị đụng tay vào bất kỳ việc gì. Có bầu, chị nghỉ ngơi rất nhiều, do thai thấp chị phải thường xuyên đi viện, kiểm tra sức khỏe.
Hạnh phúc đã mỉm cười với chị Thúy. Ảnh minh họa.
“9 tháng mang bầu với tôi vất vả vô cùng. Một tuần tôi phải vào viện 4 lần, tiêm đủ mọi thuốc để giữ thai. Cứ mỗi lần ốm, đau bụng tôi vừa khóc vừa vã mồ hôi vì sợ không giữ được con. 9 tháng cũng qua đi, con gái tôi xinh xắn đã ra đời.
Gia đình 2 bên ai cũng hạnh phúc, đây là “quả ngọt” cho tình yêu 5 năm của chúng tôi. Thế nhưng, có cháu rồi mẹ chồng tôi lại “khát” cháu trai. Mỗi sinh đứa được hơn 1 năm, tôi lại bắt đầu hành trình tìm kiếm cháu đích tôn theo ý mẹ chồng. Dù ý mẹ chồng như vậy, nhưng chồng tôi có nổi, con nào cũng đều ưỡng. Dù có sinh thêm 3 cô con gái thì chồng tôi vẫn yêu vợ con và thấy hạnh phúc”, chị Thúy bày tỏ.
Chị Thúy bảo, nghe chồng an ủi vậy chị cũng bớt tủi thân phần nào. Thế nhưng, gánh nặng mẹ chồng đang đè nặng lên vai khiến chị thấy áp lực vô cùng. Chắc hẳn, hành trình tìm kiếm quý tử của chị Thúy sẽ còn dài hạn nhiều!