Bài viết chia sẻ những kỷ niệm về tuổi thơ và cuộc sống gia đình đầy cảm xúc của một người con gái từ vùng đất miền Trung.
Tôi được sinh ra tại một vùng quê của mình đặt miền Trung. 27 năm trước, vào ngày tôi chào đời, mẹ tôi nỗi lục đục nhà tôi “bận” làm, tôi cài thau tử thế để bà ngoại đừng đứng nửa đêm mà dùng. Bởi tôi cũng vì quá nghèo mà bờ đi biếc xứ khi tôi còn đỡ hờn.
Trong ký ức, nhà tôi thực sự nghèo, nỗi nghèo tới mức nào tôi không dám lấy thang để đò ai nhất ai nhì, chỉ nhờ ngày đó mỗi lần vào mùa, mẹ tôi thường nhanh nhanh chóng chóng gặt xong cho nhà mình để ngày hôm sau theo người làng đạp xe đi cấy thuê từ 2-3h sáng tới tận đêm mới về.
Có lần tôi ổm ngoài mẹ điện nước miền quê cấy, gọi người vào bàn chiếc tivi không màu cứng – đồ vật đúng giá nhất trong nhà đôi lấy và nghìn mua thêm ít thịt để tôi ăn lại sức. Hay mỗi lần bão về 2 mẹ con chui tọt vào chiếc tủ gỗ cũ có từ thời ông ngoại ôm nhau, run cầm cập mong bão chóng qua vì còn nhà tranh xiêu vẹo như sắp gãy đổ.
Tôi từng có một tuổi thơ cực bận mẹ. Ảnh minh họa.
Nhà không khá là vậy nhưng mẹ chưa từng một ngày để tôi chịu đựng, chưa từng một lần bảo tôi bỏ học ra đòi như đám bạn. Thậm chí khi tôi lên Hà Nội nhập học, mẹ đã lén cắt phượng mái tóc dại mang ra cho bận vì nhà chẳng còn thứ gì đáng giá.
Mẹ nói tôi là tương lai là niềm hy vọng của cả bồ và mẹ. Mỗi đêm tôi học bài, mẹ người đầu giương nhìn bức ảnh cũ đối vàng quá nửa nói mãi một câu quen thuộc: “Ông ấy nói đi kiếm tiền cho con ăn học,… thôi thì mẹ thay ông ấy!” Cho tôi 1 ngày, mẹ tôi cũng ngồi đò như thế nhưng thôi nhắc về “bồ” chỉ lẳng lặng lướt cái ảnh làm đôi. Tôi còn quá nhọ để hiểu lý do là gì…
Tôi ra trường với tâm bỏng khắc, nhưng nhỡ có vốn ngoài nghè và kinh nghiệm đi làm thì sinh viên nên may mắn được nhận vào 1 doanh nghiệp nước ngoài với mức lương tưởng đối cao khi còn đi học. Nhiều năm như vậy, cuối cùng mẹ tôi cũng có chiếc tivi màu mới, có căn nhà tuy nhỏ nhưng kiến cục chẳng sợ nứt mưa, có thêm đồi ra đỡ vào và từ lâm thay vì ai liệt mặt, coi khinh vì nghèo khó.
Tôi gặp anh lần đầu khi đang quay cuồng vừa làm luận văn tốt nghiệp vừa đi làm để trang trải cuộc sống, 1 đứa con gái quanh năm chỉ biết tới kiếm tiền như tôi đã từng ở lâu chẳng mong ước có người thương, thậm chí còn mong được cống người thương để có thời gian tập trung cho sự nghiệp. Ấy vậy mà tôi phải lòng anh!
Anh dạy đàn, tâm lý lại có công việc ổn định và con nhà Hà Nội bận vày thời gian đầu tôi nghẹn mình chẳng xứng với anh. 1 đứa con gái tính lệ không cha, ngoài mẹ và 1 tấm bằng đại học tôi gần như chỉ là số 0 so với những gì anh có. Nhưng cũng vì yêu, vì sự kiên trì của anh mà tôi chấp nhận mở lòng để anh bước vào cuộc đời tôi và mẹ.
27 tuổi, mẹ tôi cứ giữ lấy chân mái, anh cũng 29 tuổi rồi cần 1 gia đình nhỏ thay vì chờ đợi đợi tôi. Tôi hiểu điều đó và chấp nhận về nhà anh ra mặt.
Quen nhau 5 năm nhưng vì ngại nên tôi chưa từng về nhà anh trước đó, chỉ nghe anh kể anh có 1 cô em gái kém tôi 1 tuổi, bỗ bề mẹ làm chủ 1 doanh nghiệp có tiếng trong ngành xây dựng.
Bữa tối trước khi tôi về nhà anh tôi trần trọc không sao ngủ được, tôi không biết nên hỏi lẽ nào về gia đình như thế nào, rồi lại thoáng chạnh lòng khi tưởng tượng tương lai tôi đám cưới nếu chỉ có mẹ và vài người bên ngoài (mẹ sinh tôi ở nhà ngoài, tôi chưa từng biết nhà nội mình ở đâu). Lan man mãi cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi chuẩn bị đòi về nhà anh, vì bữa gặp đầu tiên nên tôi đã mua ít quà cho phép. Bởi mẹ và em gái anh đều như anh nói, điềm đạm và dễ chịu khiến tôi thấy quen thuộc mà quên luôn mặc cảm ban đầu.
Nói chuyện hồi lâu tôi xuôi về nhà chuẩn bị đòi nấu cùng mẹ và em gái anh nhưng vừa đi xuôi mẹ anh đã bảo đi lên nhà chủi mới thức bắc chuẩn bị xong cả rồi. Tôi nghe ngại nhưng cũng chẳng biết thế nào đành nghe lời living vết ngắn xó mệt mỏi như quen thuộc nhất.
Nước cờ nhất là 27 năm qua, tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần vì tuổi thọ thần, vì mong mong. Cuối cùng tôi cũng gặp được ông ấy rồi – bồ của người ta.
Đầu óc quay cuồng tôi chạy về khỏi nhà chỉ nghe văng vẳng phía sau tiếng anh ngưới yêu gửi mỗi lúc một gần. Tôi không biết đã về nhà bằng cách nào, càng không biết phải đối mặt với sự thật này ra sao. Tôi có cổ coi cần nới với mẹ không? Có nên nói với ông ra rằng đứa con dại này chính là con gái ruột ông ấy chứ? Còn anh người yêu, tôi nên tiếp tục hay chia tay?…
Tôi chỉ biết, tôi hàm cả cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho người đàn ông ấy!