Một câu chuyện xúc động về tình yêu xa cách và những nỗi đau từ sự mất mát.
Tình mới cho rằng tôi vẫn nhớ thương chồng cũ rất nhiều nên gây áp lực với tôi.
Tôi năm nay 31 tuổi, hiện đang làm quản lý cho một siêu thị mini đã 5 năm nay. Mỗi ngày, sau giờ làm tôi đều nán lại siêu thị rất lâu, chẳng phải vì tôi nghiện công việc mà chỉ vì không muốn về căn nhà có quá nhiều kỷ niệm với chồng cũ.
Tôi với chồng xa nhau đã 5 năm nay sau một vụ tai nạn thảm khốc. Tôi nhớ, khi tôi chạy đến bệnh viện, chồng tôi vẫn tỉnh táo, anh nắm tay tôi và nói lời xin lỗi.
Tôi với anh ấy là bạn học trung học. Lớn lên trong gia đình nghèo, đồng con, chúng tôi đều đi làm ngay sau khi tốt nghiệp trung học chứ không đi học đại học. Sau khi ra trường, chúng tôi làm việc trong một nhà máy sản xuất đồ chơi, mỗi ngày đều làm việc 10 giờ và học thêm 2 giờ để nâng cao trình độ.
Người tình đợi hủy hôn vì cho rằng tôi vẫn nhớ thương tình cũ chứ không yêu anh thật lòng.
Biết gia cảnh chằng khéo gì, lại muốn ổn định cuộc sống mới kết hôn nên tôi và anh đều đơn giản với nhau cùng gắn bó. Làm việc hơn 5 năm, chúng tôi đã có đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ. Năm 24 tuổi, chúng tôi kết hôn và 2 năm sau có cô con gái xinh xắn ra đời. Thế nhưng hình phúc ngắn chẳng tày gang khi chồng tôi mất sau một vụ tai nạn.
Trong thời gian đó, tôi tốt cũng đau khổ. Anh ấy là niềm hy vọng, là ngọn hải đăng dẫn đường của cuộc đời tôi. Nhưng rồi niềm hy vọng và ngọn hải đăng dẫn đường ấy đã vỡ vụn. Sau khi chồng qua đời, tôi bị trầm cảm trong thời gian dài. Tôi nhớ trong những ngày tháng đó, mẹ chồng tôi buồn bã mà than rằng: “Trời ơi, con trai của mẹ, mẹ không muốn mất đi một đứa con dâu tốt như con.”
Bây giờ, chúng tôi đã mất 5 năm. Tôi vẫn gắng gượng sống vì tôi còn có con gái. Mấy năm gần đây, nhà chồng và nhà tôi đều khuyên tôi nên đi bước nữa nhưng tôi vẫn thương nhớ chồng khếo lẽo từ chối. Bởi tôi tin rằng tôi sẽ không gặp được người nào tốt như chồng cũ. Hôm đó, tôi được một người bạn trong hội làm mẹ đến dự một bữa tiệc dành cho những ông bố, bà mẹ đơn thân.
Lúc đầu, tôi đã từ chối tham gia vì cảm thấy bữa tiệc này không phù hợp với mình nhưng sau đó, thấy cô bạn nói nhiều tôi đã đành miến cưỡng đến dự. Đến dự bữa tiệc, tôi không quen biết ai nên chỉ biết ngồi một mình một góc. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy một gương mặt vừa lạ, vừa quen, tôi gần như đã ngẩn ngơ.
Đó là một người đàn ông có gương mặt rất giống với người chồng cũ của tôi. Nếu cứ như người cũ thì trong trái tim tôi. Tôi và Tuấn bắt đầu nói chuyện với nhau kể từ hôm ấy. Qua tìm hiểu, tôi biết được rằng Tuấn cũng làm bố đơn thân và có một con trai 10 tuổi.
Sau một thời gian tìm hiểu, tôi với Tuấn có ý định đi thêm bước nữa nhưng cảm thấy cả 2 có quá nhiều rào cản. 2 con chúng tôi đều đã đến tuổi lớn, đã hiểu chuyện nên không muốn có 1 người khác thay thế bố, mẹ mình.
Hôm trước, khi đến nhà bố mẹ tôi thưa chuyện cưới xin, Tuấn bắt đầu xem được hình cưới của tôi với chồng cũ. Chính Tuấn cũng phải thừa nhận rằng chồng tôi có ngoại hình khá giống anh.
Sau khi nghe tôi kể về mối duyên của tôi với chồng, Tuấn tỏ ra ghen tuông, thiếu tự tin. Anh cho rằng tình cảm giữa tôi với anh là chưa đủ và nói rằng tôi còn nhớ và yêu chồng cũ chứ không yêu anh thật lòng. Anh nói rằng nếu tôi thực sự muốn cưới anh, tôi phải vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến chồng cũ, ngay cả con gái chung của chúng tôi, tôi cũng không được đưa về sống cùng.
Mấy ngày nay, tôi nghĩ về chuyện tình cảm của tôi với Tuấn mà thấy mông lung quá. Tôi sợ tôi với Tuấn không thể vượt qua được khó khăn, thử thách để đến với nhau. Những người đã từng trải qua hoàn cảnh như tôi, xin hãy cho tôi một lời khuyên.