Một cuộc gặp gỡ tại sân bay giữa hai người hẹn hò đầy bất ngờ, mang lại nhiều cảm xúc.
Có một định mệnh chăng, khi một chàng trai ngồi chờ tại sân bay, thì một cô gái lại tình cờ lọt vào tầm mắt của anh. Thật trớ trêu khi cả hai đều là người yêu cũ của nhau. Anh đã có bạn gái mới, còn cô thì vẫn đang sống trong nỗi cô đơn lặng lẽ. Một nhận diện mới mẻ đã bắt đầu, ngay khi cô phát hiện ra người phụ nữ của anh đang ngồi gần bên.
Đón đọc phần 1 truyện: |
– Cô ngồi xuống đấy. – Hiệp vừa nói vừa thu dọn đồ đạc bị cô ta vứt ra bàn. Vừa rồi có một vài nhân viên đi qua, họ đã để ý thấy và bàn tán với nhau. Có lẽ là về anh.
Hồng Nhung ngồi phiền muộn, khoanh tay lại đầy buồn bã. Cô chắc chắn là họ đã bị sắp đặt sẵn. Anh nói:
– Tôi hy vọng hợp đồng không có liên quan đến việc của Mỹ hay là vì tư thú cá nhân. Cô biết tại sao không?
Lúc này Hồng Nhung mới chịu quay ra nhìn anh:
– Vì bên cô đã vi phạm hợp đồng trước cả khi ký kết hợp đồng đấy. Bên cô gửi cho tôi một ý tưởng mà từ đó có người làm rồi, tôi tưởng trong điều 2 khoản 4 có nói rõ rõ ràng mọi sản phẩm giao nộp đều phải sáng tạo, minh bạch và đảm bảo chất lượng.
Đối mặt là lý do của Hồng Nhung khi chau mày lại:
– Có chuyện gì sao? Tôi là người duy nhất ý tưởng trước khi nộp lên sếp mà.
– Cô duy nhất nhưng chưa chắc cô đã biết điều đó. Đâu phải ai cũng phải xem hết được mọi ý tưởng trên đây. Nhưng có một thực khiển tôi chắc chắn bên cô không hề suy nghĩ gì chính là chi tiết nhân vật đúng ở trong một xu hướng sản xuất và nói về lợi nhuận theo một cách hài hước. Tại sao lại phải là xu hướng sản xuất?
Hồng Nhung gật đầu:
– Nếu là vậy thì tôi thay mặt công ty xin lỗi. Cũng do hiểu biết nông cạn của tôi. Nhưng mong anh cho chúng tôi một cơ hội làm lại.
Hồng Nhung tự thấy mình ngu ngốc khi đem mảnh ảnh này tới để khách bắc anh ta, cô giận quá đến mất khôn rồi. Một người lúc nào cũng to miệng bảo công ty phần mình như cô lại cho rằng anh ta vì tư thú cá nhân mà giải quyết công việc.
Anh nhìn xuống những chứng cứ mà cô đem lại, tự nhiên thấy chua chát quá. (Ảnh minh hoạ)
Nghe Hồng Nhung nói vậy, Hiệp nhẹ nhõm cười mỉm. Cô lại để dáng xuồng ướt như vậy ư? Trước kia mới lăn cào nhau cũng tự cho mình là đúng cơ mà? Anh nhìn xuống những chứng cứ mà cô đem lại, tự nhiên thấy chua chát quá. Vợ cũ đã biết được người tình của mình cảm súng lên đầu mình, hơn là cô ta hả hê lắm.
Trọng mắt của Hiệp nóng dần, anh nhấp nhổm thở dài. Anh sẽ phải nói chuyện này với Mỹ. Anh phải biết cô đang làm gì với mối quan hệ này, cô có mục đích gì?
– Vậy nhé, phiền cô về nói với cấp trên của mình hãy quản lý nhân viên tốt hơn và cố gắng giải thích thật rõ ràng những ý tưởng mà mình làm.
Hiệp đang đi định rời đi thì Hồng Nhung giữ tay anh lại, cô nhìn anh van lơn:
– Khoan đã, anh không thể hủy hợp đồng như thế được. Chúng tôi sẽ gửi lại cho anh một ý tưởng khác hoàn toàn.
Hiệp lúc đấy:
– Tôi làm việc trên niềm tin nhiều hơn là nặng lực. Tôi hoàn toàn có thể tìm một nơi khác cung cấp cho tôi những ý tưởng tốt. Bên cô đã làm tôi phát ngán rồi, tôi sẽ thấy khó chịu nếu ký hợp đồng lại. Điều đó sẽ chỉ khó xử cho cả hai bên thôi.
Hồng Nhung càng giữ chặt hơn:
– Hiệp, để tình chúng ta tạm… anh biết đấy, tôi chỉ cầu xin anh lần này thôi.
Hiệp như muốn mở miệng nhưng hợp đồng này quan trọng với cô như vậy sao? Anh không hiểu được. Cô chưa bao giờ phải cầu xin anh như thế này.
Hồng Nhung nói:
– Tôi chưa bao giờ thất bại trong bất kỳ dự án nào.
Hiệp nhẹ nhõm mỉm cười:
– Vậy thì cô nên quen với điều đó đi.
Nói xong anh ta liền hất tay ra khiển cô sụy ụy ngã. Rồi Hiệp vội hất đồng ảnh lại và rồi đi. Phong thái đó khiến Hồng Nhung chỉ muốn sống phi cho anh ta một cú vào mồm. Tại sao chứ? Trở về hiểu biết chân thành người với cô, làm như thể mình đã đối xử với người ngày hôm đó.
Hồng Nhung lên tít chức phòng, cố gắng không để xảy ra một vụ ngã nào trong công việc, nhưng anh ta lại một tay chận đúng chuỗi thẳng lợi của cô.
Lúc này thức ăn mới được mang ra, nhìn các món ăn màu sắc mà càng thêm bồn chồn lóng. Tại sao cô lại vấp phải anh ta kia chứ? Đã ly hôn rồi mà duyên nợ vẫn chưa dứt.
Hiệp nhận tin đến rằng: “Cứ ăn thong thả, tôi đã thanh toán hết rồi.”
Đọc xong Hồng Nhung chỉ muốn chửi thề. Đúng là đứng đáng ghét.
Về đến nhà, Hồng Nhung lên mạng tìm cách khiến sếp bận rộn, nhưng tất cả các cách đều chỉ cho ra một kết quả chung chung. Cô nhìn đồng hồ tại liệu đã chuẩn bị để thuyết trình trong buổi ký hợp đồng mà không khỏi ngán ngẩm. Đi hết rồi, mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Chắc chắn sếp sẽ treo ngược cô lên cành cây.
Tại sao trên đời lại có một người đàn ông tuyệt tình như thế? Anh ta ghét cô đến mức ư?
Suốt cả một đêm lo lắng khiến Hồng Nhung không nhắm mắt nổi mà còn khiến cô bị cảm lạnh đến mức không ra khỏi giường. Cô biết nếu hôm nay nghỉ thì sẽ rất khó khăn cho cô, bởi vì mỗi lần anh ta đều là một người quen thì mới biết cô đã làm.
Bây giờ đâm lo lắng, cô khiến mệt, còn đau đầu toàn bộ đến ngất ngây.
Y như rằng mình mời phát sau, vì sếp sắp chuyển dự án hương mềm cho văn phòng.
– Cô vác cái dài đến đây ngay cho tôi.
– Chị ơi, em nói thật mà. Giờ em ngồi ở đấy lăn đi, chỉ cần em làm việc là được.
– Cô cứ chỉ bận rộn. Sếp bản thân tự nguyện.
Tôi như quây quẩn đâu không thể vào bờ được. Hồng Nhung cảm thấy mình bị chìm trong một đống chăn chiên chỉ lẫn lộn.
Trong giờ sau thấy vỗ vào gió đâu gần đó, hỏi ngay mấy người trên hộp ăn lại thì mọi người đều không biết tới cô. Và kể cả tìm người quen thì ai cũng không nghe tìm thấy.
Hồng Nhung tự cảm thấy chua chát, sao ngày xưa cô không có để lại một đứa con nhỉ? Cảm sốt này đã thành một hội chứng trong cô, ôi, cô đang sắp giành được về chồng.
Trong khoảng khắc đó, Hồng Nhung lại khá trắng lên xuất hiện Lễnh.
RENGGGGG
Chuông cửa vang lên liên hồi khiến Hồng Nhung thoát khỏi cơn mộng mị, nhưng cô không còn sức để dậy nữa. Ai lại đến đây vào giờ này nhỉ? Nếu là người quen thì đều biết cô không làm.
Tiếng chuông càng ngày càng lớn hơn và dài hơn, người thở ra nhẹ nhàng như biết chắc chắn cô đang nằm ở nhà và muốn ra ngoài.
Hồng Nhung kéo chân cố gắng ngồi dậy, nhưng vẫn không ngẩng nổi. Cô cảm thấy chỉ cố đi làm thì liệu không có nỗi gì hy vọng nữa chăng?
Chén thuốc vô vào cơ thể hòa với sức lực cuối cùng đã tản đi. Ngó ra ngoài cửa đến nhân viên lên mà rồi cũng không biết. Thật là không khỏe!