Mỗi mùa Vu Lan, nhiều người thường hướng về những kỷ niệm về cha mẹ, để thấy lòng biết ơn và tình yêu thương cha mẹ vẫn sống mãi trong trái tim.
Mỗi năm đến mùa lễ Vu Lan, tôi thường tưởng tới những kỷ niệm vào dịp này, từ những gì giản dị thường ngày đến những nét đẹp đặc trưng. Nhìn bông hoa màu trắng in trên nền áo mình, bông hoa ấy nhắc tôi nhớ về hình ảnh phụ huynh khi vẫn còn cha mẹ ở bên.
Một người bạn từng nói với tôi: “Mày biết không? Có thể nhìn mày bay bổng, rất nhiều người xung quanh mày thành công, mà có thể nảy sinh cả những nỗi lo toan. Nhưng tao thì không ngược dòng mày bởi những điều đó.”
Điều khiến tao luôn nghĩ tới, cảm thấy ghen tỵ nhất ở mày đó là mày có bố mẹ ở bên để yêu thương, chăm sóc, dù có bao nhiêu tiền bạc cũng không thể mua được.”
Bạn tôi. Mẹ bạn mất từ khi chúng tôi đang là sinh viên năm cuối. Ngày mẹ bạn mất, bạn gục xuống, bạn khóc ngất đi trên vai chúng tôi. Tôi hiểu bạn đi đâu đó tiền mẹ, chân bạn không bước nổi.
Và năm sau cũng là lúc chúng tôi ra trường đi làm được một năm. Buổi sáng tôi còn đang ngủ thì bạn gọi cho tôi, báo tin bạn mất. Nhóm chúng tôi thu dọn công việc với vàng trải đến bên bạn.
Bạn là người mạnh mẽ, nhưng nổi đau quá lớn khiến bạn chẳng thể nào đứng vững nổi. Những năm tháng sau đó, bạn sống cuộc đời lặng lẽ nào cũng rất chông chênh, cô đơn.
Bạn đi chơi về xem sờm hay về muốn, cũng chẳng có ai bận tâm xem bạn đã về nhà chưa?
Người ẩn cảm một mình, muốn cắt từng mảnh nhỏ cha mẹ ẩn cảm, cũng nhận ra không thể nỡ.
Muốn nghe một tiếng quát mắng của cha mẹ, cũng chẳng thể nghe được.
Mỗi mùa Vu Lan, bạn lại cài bông hoa trắng lên ngực. Nhìn bông hoa trắng trên ngực bạn và bông hoa đỏ của tôi, khoảnh khắc ấy thực sự rất khó diễn tả. Tôi chỉ biết mình mãi mãi không bao giờ muốn phải cài bông hoa trắng lên ngực áo mình.
Trong số chúng ta, rất nhiều người, bởi vì vẫn còn đủ cha mẹ ở bên thường yêu thương chăm sóc mỗi ngày nên chúng ta cảm thấy điều đó là điều đương nhiên hiển nhiên chẳng có gì quý giá.
Thậm chí, có nhiều khi, chúng ta còn cảm thấy rất phiền toái với những chăm sóc quá mức của cha mẹ. Vì như cũ để đi nhận ẩn cảm, con đi chậm chực về bức thư vế bố mẹ liền nói chuyện đi đến giặc.
Chúng ta phiền toái vì sự kiểm soát của cha mẹ nhưng chúng ta đều biết rằng, có những người suốt cuộc đời này, họ mong được yêu thương như vậy. Họ dám đẩy đôi mắt về cơm hàng ngày, muốn nhận ra rằng liệu ngăn cách thế nào là đủ?
Chúng ta dành một ít thời gian để đầu lòng tồn thương vị một người dùng nào đó còn cha mẹ dành một ít thời gian để yêu thương và bao bọc như những vẫy ngã cũ của ta.
Chúng ta dễ dàng nói lời yêu với một ai đó nhưng, chúng ta đã từng nói “Con yêu bố mẹ” dù chỉ một lần?
Tôi hy vọng, chúng ta đừng để qua muộn, đừng để đến lúc mất đi rồi, mới nhận ra rằng mình đang có những điều quý giá đến mực thế nào. Hãy trân quý mỗi bông hoa đỏ cài trên ngực áo bởi đó là khi cha mẹ vẫn còn ở bên ta.