Chia sẻ chân thành về cuộc sống làm dâu khiến nhiều người không khỏi cảm động.
1 tuần trước, mẹ chồng tôi nằm trong bệnh viện, tôi quay cuồng lo đủ mọi thứ để chu toàn việc nhà và trách nhiệm làm dâu con. Vợ chồng tôi cưới nhau được 8 năm. Chất bột làm, vợ chồng tôi mới mua được mảnh đất nhỏ, xây nhà để ở.
Thực ra khi xây nhà, vợ chồng tôi chỉ định làm đơn giản thôi, nhưng bố mẹ chồng nhất quyết không tàn thành. Ông bà bắt vợ chồng tôi phải xây nhà 3 tầng, khang trang, nhiều phòng. Lý do là bởi chồng tôi là con trưởng, sau này sẽ lo việc cúng giỗ, ngày lễ, ngày Tết. Hẳn nhiên, thi thoảng các chị, em về nhà quây quần cùng, cũng chật ở.
Vấn đề chính của chồng mình là vậy, nhưng chồng tôi lại không được nhiều tiền. Hàng tháng anh gửi cho tôi được mấy triệu, đủ để nuôi hai con, tích cóp không có nhiều. Mỗi việc khác đều một tay tôi lo liệu.
Nhưng vì tình cảm vợ chồng, đã lấy nhau thì sẵn sàng mỗi trách nhiệm cho nhau, tôi tuyệt nhiên không nói ra ngoài, cũng không chê bai, nói xấu chồng, không ca thán. Chồng đứa bao nhiêu tôi cũng cảm, không nói lại với mẹ chồng, thiệt đủ tôi lại tự xoay sở. Có lẽ cũng bởi vậy mà mẹ chồng tôi nghĩ rằng tôi giàu có lắm.
Chồng đứa bao nhiêu tôi cũng cảm, không nói lại với mẹ chồng, thiệt đủ tôi lại tự xoay sở. Có lẽ cũng bởi vậy mà mẹ chồng tôi nghĩ rằng tôi giàu có lắm. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng sống ở căn nhà cạnh mình rất đẹp, chỉ cách vài bước chân. Để chiêu lòng bố mẹ chồng, chúng tôi phải vay mượn khắp nơi để xây cho kịp được căn nhà không làm bố mẹ chồng bị mặt với hàng xóm. Khoản nợ mà chúng tôi phải gánh chịu tình trạng rất nhiều. Mỗi lần nghĩ đến tiền bạc tôi lại thấy chao đảo.
Nhưng biết làm sao được khi mà cuộc sống nó cứ đầy ăm ắp như vậy.
Được vũ bão mẹ chồng tôi đêm, đi viện. Thực ra bệnh tình của bà cũng không quá nặng, nhưng do hai đứa con gái lấy được chồng giàu nên phải cho bà tôi phải đi nằm viện cho yên tâm. Tôi nghĩ đi đến điều đó cũng là nên làm. Hai cô em chồng chọn bệnh viện xịn, đặt để cho bà nằm.
Đến ngày thanh toán, các em bảo sẽ thêm một ít, còn lại, vợ chồng tôi là trưởng, phải có trách nhiệm lo cho bà. Nhìn từ hóa đơn viện phí, tôi say sưa mắt mày. Bà chỉ ở nhàng, sàn sàn mà giữ cả mấy triệu. Hai cô em chồng cũng thêm với chúng tôi, nhưng số còn lại cũng khá nhiều so với hoàn cảnh kinh tế gia đình tôi bây giờ.
Vậy mà tôi nào dám kêu than… Các em là phần con gái còn lo đủ được cho mẹ thể, giữ chồng tôi là con trai trưởng, không làm người ta cưới cho vào mặt. Tôi lại cần ráng cảm ơn phải viện phí cho mẹ mình để lấy tiền lo cho mẹ chồng. Củ nghìn đến tôi lại trào nước mắt, thương như những người sinh thành ra mình, chưa bao giờ bảo đảm được gì, giữ lại chính lòng khi thấy con gái phải vay cả đống tiền để trả viện phí cho mẹ chồng.
Đến ngày thanh toán, các em bảo sẽ thêm một ít, còn lại, vợ chồng tôi là trưởng, phải có trách nhiệm lo cho bà. Nhìn từ hóa đơn viện phí, tôi say sưa mắt mày. (Ảnh minh họa)
Sau khi xong xuôi hết mọi việc, hôm về nhà, tôi gọi góp phong bì 1 triệu, mang sang biếu bà, gọi là tiền sữa. Tôi cũng chỉ xoay được đến thì thôi. 1 tuần mẹ chồng nằm viện, các cô em chồng thì phải đi làm, hẳn nhiều chồng xa chỉ đảo qua…Tôi phải nghĩ làm để phục vụ trong viện. Rồi tiền đóng viện phí cũng là đi vay. Tiền sinh hoạt của cả nhà cũng không còn… Cố gắng làm tôi mới chạy được 1 triệu để biếu mẹ cho phép.
Ấy vậy mà tôi vừa đưa phong bì ra, mẹ chồng xé xoét một cái, lôi tiền từ bên trong ra. Nhìn số tiền, bà nhếch mép cười, mấy người em thì rúc rích, cười chọc nhau… Một cô em chồng của tôi mở ví, rút ra 8 triệu bảo con biếu mẹ tiền uống sữa. Tôi chỉ biết cứng ngắc, cố ngăn không cho dòng nước mắt chạy ra.
Tôi đổ về nhà tôi đã khóc rất nhiều. Chồng hiểu chuyện, ôm lấy tôi, vỗ về an ủi. Anh xin lỗi vì đã làm tôi khổ, làm tôi phải chịu thiệt thòi. Anh đồng viện tôi cứ gắng thêm vài năm nữa, kinh tế vợ chồng khắc lại không phải khổ thế này nữa.
Tôi nước nước mắt vào trong, cố nhủ phải kiên cường, vì chồng, vì con. Sống trong căn nhà tưởng như khá giả, nhưng nơi đâu này, người ngoài mấy ai hiểu được.