Bài viết chia sẻ cảm xúc sâu sắc của một người yêu thương, trải lòng về những năm tháng sống bên nhau, đầy niềm vui và những thử thách.
Tôi khắc nghiệt như mùa và cảm thấy bế tắc. 6 năm tuổi trẻ tôi dành cho anh, anh được như ngày hôm nay cũng là một phần lớn công lao của tôi. Vậy mà giờ đây, một cô gái khác lại đang vì anh mà có bầu.
6 năm qua, tôi và người bạn trai này chỉ còn thiếu một đám cưới là thành vợ chồng. Giữa chúng tôi không chỉ có tình yêu mà còn cả một sự ám ảnh không dễ gì xóa bỏ được. Tất cả những ai biết đến chúng tôi đều ngưỡng mộ sự chân thành mà hai đứa dành cho nhau. Vậy mà giờ đây, mỗi quan hệ bỗng chốc lại đứng trước nguy cơ tan vỡ chỉ vì sự yêu lẫn của người đàn ông mà tôi yêu.
Chúng tôi xuất thân từ nông thôn, lên thành phố học tập. Khi hai đứa bắt đầu yêu nhau mới chỉ là cô, cậu sinh viên năm cuối, chuẩn bị ra trường. Phía trước chúng tôi là đầy rẫy những khó khăn do hai gia đình đều nghèo, không có nhiều tiện cụ thể. Chính nghị lực và mục tiêu sống giống nhau nên hai đứa tôi đã yêu thương và gắn bó bên nhau. Thời gian đầu, hai đứa đều nghèo, đi làm thuê vật vả khổ cực trăm bề. Một món quà giá trí mua tặng nhau là điều không bao giờ dám nghĩ tới. Thậm chí, ăn một bữa ngon tại nhà hàng chúng tôi cũng chưa từng thực hiện.
Chúng tôi yêu nhau từ khi hai đứa còn rất khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chia tay hay rời xa anh (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi cũng chạnh lòng, cũng cảm thấy buồn khi các bạn mình yêu được anh đẹp trai, nhà giàu, được chiều chuộng, được tặng quà cáp… còn mình đành phải chấp nhận cảnh khổ. Thậm chí anh đi làm, vừa học thêm lên cao nữa nên không mấy khi có thời gian, nhiều lúc tôi còn phải cắn răng thay anh. Nhưng rồi tôi gạt bỏ hết các suy nghĩ đó đi, tập trung hướng tới tương lai của hai đứa. Tôi sẵn sàng đi làm nhiều hơn, dồn tiền vào cho anh để anh học hành. Tôi tin “Gái có công, chồng chẳng phụ”. Thấy được công lao của tôi, anh cũng nỗ lực rất nhiều trong sự nghiệp để nhanh chóng thành công.
Không chỉ anh mà toàn bộ người gia đình bên nhà anh đều coi tôi như con dâu. Mẹ anh mỗi lần thấy tôi về đều nắm tay tôi, dịu dàng ngại nói: “Con trai mẹ có phúc mời yêu được người như con. Mẹ thực sự cảm động con rất yêu thương và hỗ trợ nó có được ngày hôm nay”. Đằng đằng 6 năm trôi qua đi, cả tuổi trẻ cật của tôi bên anh, vì anh mà hi sinh rất nhiều…
Đằng đằng 6 năm trôi qua đi, cả tuổi trẻ cật của tôi bên anh, vì anh mà hi sinh rất nhiều… (Ảnh minh họa)
Thật may mắn, anh đã thành công như dự định. Anh có một cửa hàng làm ăn rất ngon, thu nhập cao ngất ngưởng. Tôi cũng không hề thua kém, sự nỗ lực của tôi đã mang lại thành quả xứng đáng. Hai chúng tôi có tiền tiết kiệm, dồn vào với nhau, mua một căn hộ chung cư cao cấp, mua một chiếc xe ô tô… Từ hai người nghèo khó ở vùng quê, giờ đây, chúng tôi đã có một cuộc sống bao người mơ ước. Tuy không quá giàu nhưng cả hai hài lòng với thứ mình có được.
Được ra, tôi nên cám ơn lúc mình được sinh ra đã gặp người yêu trong đời. Tôi tính đến sang năm mới làm đám cưới… Và rồi tôi đã phải trả giá cho sự chăm sóc này. Người đàn ông mà tôi yêu thương rồi vào tay tình cũ gái trẻ là công ty. Tôi thậm chí còn không biết hẹn hò lại với nhau từ bao giờ. Khi tôi rõ mọi chuyện là lúc cô ta đã biết có bầu.
Tôi lúc này anh mới thú nhận với tôi, sự thành đạt khiến anh chỉ nghĩ đến bản thân hơn. Thấy cô gái này trẻ trung, xinh đẹp lại có ý “mời gọi” nên anh đã lập tức bùng lên. Anh biết loại gái này không yêu thật lòng mà chỉ muốn lợi dụng. Anh nghĩ mình có tiền thì vui một tí coi như “bóc bánh trả tiền” chỉ anh xác định sẽ không bao giờ lấy ai khác ngoài tôi làm vợ. Nhưng anh đã không vượt qua được mộng tình của cô ta. Giờ thì cô ta đang mang trong mình giọt máu của anh và bắt anh phải lựa chọn.
Anh đã không vượt qua được mộng tình của cô ta. Giờ thì cô ta đang mang trong mình giọt máu của anh và bắt anh phải lựa chọn. (Ảnh minh họa)
Anh khóc như mưa, mẹ anh cũng mất ăn mất ngủ… Tôi biết họ đều không muốn chấp nhận cô con dâu bất đắc dĩ kia vì rõ ràng so với tôi, cô ta ngàn vàng còn không xứng đáng. Nhưng nổi khổ tâm lại đến từ việc chính tôi không biết phải lựa chọn thế nào. Giờ mỗi thứ chỉ còn đợi quyết định của tôi. Nếu tôi tha thứ, thì tôi sẽ cùng phải nuôi đứa bé, còn nếu không thì tôi đương nhiên sẽ không biết ai nấy đi. Lòng tự trọng và tình yêu trong tôi bị tổn thương quá nhiều, nhưng tôi lại sợ mất anh.
Tôi phải làm gì đây?