Một câu chuyện tình yêu đầy bất ngờ và cảm xúc.
“Mày yêu “gái ngành” à? Tao đã qua đêm với em này và lần rồi đầy, nói chung em đó cũng được. Tưởng bạn gái mày thanh cao thế nào, hóa ra là loại gái làng chơi rẻ tiền mà bày đặt hành này kia”.
Tôi vốn là người kín tiếng trong mọi chuyện, nhất là chuyện tình cảm. Có người yêu gần năm rồi nhưng tôi vẫn giữ mọi người chưa công khai. Tính tôi muốn chắc chắn, khi nào sắp cưới công khai cũng chưa muốn. Và tất nhiên tôi và bạn gái luôn hạn chế việc mặt, không để người quen biết kẻo lại lỡ làm gì sai cả.
Tôi nay sinh nhật thỉnh thoảng bạn, tôi đến quán karaoke mà nó mở tiệc ở đây. Rượu chè, hát hò chán chê chúng nó nhảy mặt nhau gợi mấy em phụ vụ lên cho có không khí. Không muốn qua lại với loại gái phụ vụ tôi chẳng thích bình thường.
– Chúng mày chớ đi, tao về đây. Tao không thích mấy cô gái phụ vụ này, dở lắm.
– Cái thằng đã biết mời mời mép ra lại còn rảnh. Thư đi rồi biết, mày sắp nghiền cho mà xem. Anh em, đừng cho thằng này về, hôm nay nó nhất định phải thử cảm giác được các em phụ vụ.
Không thể về cũng không thể từ chối chuyện kia được, bị quá tội nên tôi đành lỗi ảnh bạn gái ra khoe với nó để lấy lý do từ chối.
– Thực ra tao có người yêu rồi. Tao và cô ấy yêu nhau được gần một năm và tính sang năm cưới. Tao không muốn phân bội cô ấy, nên chúng mày đừng ép tao làm điều sai trái này. Thôi, tha cho tao đi.
– Người yêu mày à? Đâu đưa đây xem nào.
Có người yêu gần năm rồi nhưng tôi vẫn giữ mọi người chưa công khai. (Ảnh minh họa)
Nó giọng lấy điển thoải của tôi xem hình Hương (bạn gái tôi) thật kỹ rồi phán rằng nó.
– Mày yêu gái ngành à? Tao đã qua đêm với em này và lần rồi đầy, nói chung em đó cũng được. Tưởng bạn gái mày thanh cao thế nào, hóa ra là loại gái làng chơi rẻ tiền mà bày đặt hành này kia.
– Mày nói gì vậy? Hương là gái ngoan, đếm hơn cô ấy còn chưa biết gái ngành cái gì chứ? Vần vũ vần.
– Mày ngu quá bị con bé đấy lừa rồi. May tao vẫn còn lưu cái ảnh qua đêm cùng em đấy. Nè, em Hương của mày đấy chứ ai. Sao nào, giờ tin chưa?
– Không thể nào…
Không tin vào sự thật này, tôi lập tức rời khỏi địa điểm tìm bạn gái. Gọi điện em ở đâu thì Hương cứ ập xuống không trả lời. Tôi phóng xe đến đường mà gái làng chơi hay đông vẫy khách thì thấy Hương đang cỡ kéo, ngã giá với một gã. Vậy là sự thật, Hương là gái làng chơi, em lừa dối tôi bao lâu nay?
Tôi phì xe thông đến trước mặt em, nhìn Hương rồi gằn giọng nói:
– Em đi bao nhiêu một đêm?
– 500 ngàn ạ.
Hương trả lời trong vô thức, rồi em giữ mình khi tôi bỏ mũ bảo hiểm, khẩu trang ra.
– Anh…
– Hóa ra em chỉ là gái làng chơi, em ngã vào hàng tá người đàn ông chỉ vì tiền vậy mà em dám nói dối tôi em là gái ngoan, đi làm trong shop mỹ phẩm. Được lắm, gái ‘ngành’ cơ đấy. Lên xe!
Tôi kéo Hương lên xe chở vào nhà nghỉ mà làm cái việc điên rồ ấy như để trả thù, truất dành lên đầu em. Xong việc tôi ném 500 ngàn vào người Hương cơ kỳ.
– Tiền côn cự của cộ đấy, từ giờ về sau đừng có mà gặp lại cộ nữa. Một đứa con gái làng chơi mà đòi làm vợ, bực chân vào nhà tôi ư? Cô mãi mãi không được hành phúc, không thể nào nó rụng gái về làm vợ đâu.
Hương khóc, tôi bỏ đi uổng cho đứa bạn truyền kỳ.