Bài viết kể về tình yêu giữa Tùng và Giang – một mối quan hệ đầy cảm xúc và những thử thách trong cuộc sống.
Gia đình Tùng và Giang là một mảnh ước của biệt bao cấp vỡ chồng. Chồng giỏi giang, vợ xinh đẹp, con ngoan ngoãn, tiểu thư khi nào phải nghĩ, chẳng ai ngờ có ngày vợ chồng anh chị lại trở nên vụ ly hôn.
Ai nhìn vào vợ chồng anh bấy giờ cũng nổi tiếng rằng điển hình của đại gia chân dài. Thế nhưng những người đã làm bạn lâu năm mới biết, Giang đẹp với Tùng khi sự nghiệp của anh còn chưa có gì.
Ngày ấy Tùng chỉ là nhân viên của một công ty cung cấp thiết bị y tế. Ai cũng nói anh may mắn khi có được Giang – hoa khôi của khoa và là mảnh ước của biệt bao anh chàng. Tùng chỉ cười, nắm tay Giang mà nói rằng, điều này nhất định anh sẽ không để có phở phải khổ. Nhất định cô sẽ không bao giờ phải hồi hận khi lựa chọn anh.
4 năm yêu nhau, Giang đã cùng Tùng trải qua biết bao khó khăn, vất vả. Từ một nhân viên làm công ăn lương, anh đã liều mở một công ty nhỏ cung cấp thiết bị y tế.
Cứ mỗi chuyến hàng sắp thu hút lợi khi có được một lượng khách hàng kha khá, nào ngờ có lúc anh đã tưởng chừng như gục ngã, không thể đứng dậy được. Thế nhưng bên cạnh anh vẫn luôn có Giang. Cô là người đã cho anh động lực để đứng lên làm lại tất cả.
Tùng chỉ cười, nắm tay Giang mà nói rằng, điều này nhất định anh sẽ không để có phở phải khổ. Ảnh minh họa.
Ông trời đã không phụ sự nỗ lực của anh. Sau 4 năm, những người bạn năm xưa không còn nhận ra Tùng ngày nào. Công ty của anh nay đã không còn là một phòng thí nghiệm nhỏ mà đã phát triển rất lớn. Tự tin vào những gì đã có trong tay, anh quyết định cầu hôn Giang. Giờ đây anh tin mình có thể cho cô một cuộc sống như lứa.
Cưới nhau xong, Giang có bầu ngay nên đành nghe chồng nghĩ ở nhà dưỡng sức. Tùng không muốn vợ mình phải lên xả ngoài kia chỉ để kiếm được đồng lương dâm bẫy triệu. Số tiền anh kiếm được có thể thừa sức lo cho cô và gia đình một cuộc sống sung túc. 4 năm khó khăn vẫn bên nhau, anh muốn ghi nhớ Giang có thể nghỉ ngơi tận hưởng.
Lấy được chồng giàu có, cả ngày chẳng có việc gì ngoài việc tiêu tiền, bạn bè ai cũng nói Giang là sướng nhất. Trong khi bạn bè cùng trang lứa còn đang sấp ngửa lo bữa ăn từng ngày thì cô chỉ cần ở nhà, cứ cuối tháng chồng lại đưa cả trăm triệu.
Thế nhưng, phải là người trong cuộc mới hiểu rõ được, đâu là hạnh phúc, đâu là khổ. Giang bắt đầu cảm thấy chán và dần ghét việc đi lên xa cách.
Mang thai đứa con đầu lòng, Giang dấy những hồi hộp, mong chờ. Chồng cô cũng rất vui nhưng công việc bận rộn nên anh chẳng thể có thời gian bên vợ nhiều. Ban đầu tháng anh vẫn đưa cô đi khám thai một lần, sau rồi thay vào người đi cùng Giang là cô thư ký.
Có lẽ, khoảnh khắc cô không bao giờ có thể quên được là cảm giác đi đẻ mà không có chồng bên cạnh. Cô vợ chỉ hồi hận khi biết lý do.
Giờ đây những bữa cơm anh nấu cũng gần như đếm trên đầu ngón tay. Ảnh minh họa.
Quả đúng như những gì Giang nói khi thằng bé ra đời, công ty của Tùng phát triển lên như diều gặp gió. Từ một công ty nhỏ từng chững không chân, công ty của anh giờ đã phát triển gấp rất nhiều lần.
Thế nhưng, công ty phát triển hơn cũng đồng nghĩa với việc Tùng ngày càng bận hơn. Giờ đây những bữa cơm anh nấu cũng gần như đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nào không phải đi công tác thì lại đi gặp gỡ khách hàng, hôm lại đi đến gặp các quan chức để gia tăng mối quan hệ. Lễ tình nhân, 8/3 hay kỷ niệm ngày cưới cũng chỉ có mình Giang thui thủi trong nhà. Có biết rằng, giờ đây anh đã chẳng còn chữ để chịu những điều đau.
Có lần Giang trách khẽ chồng, thế nhưng những gì Tùng nói khiến cô chẳng còn muốn nói thêm. “Anh làm công việc cũng là tất cả vì cái gia đình này thôi. Mà ngày lễ ngày tết, em thích gì cứ tự quyết thôi mà mua. Tiền sẵn trong két, cứ thế mà tiêu. Chẳng lẽ anh bận như này em còn muốn anh rong ruổi đi mua sắm cho em ba thứ đấy. Em à, có cả tỷ người đang mong đợi như em mà chẳng có đấy”.
Rồi chẳng hiểu số phận run rủi thế nào, Giang lại có cảm tình với Tùng – anh chẳng chăm sóc cả cái nhà của cô. Điều đương nhiên mọi tuần 2 lần, Tùng đều tới nhà Giang, tối đưa bé đi ăn tối.
Những ngày đầu, Tùng hay ngồi đến chỉ để nghĩ việc rồi ra về. Sau này thấy Giang cứ chăm chỉ hiện chuyển, Tùng mới nói chuyện tự nhiên hơn. Nhiều khi trong nhà cháy bòng đèn hay hỏng điện, Tùng cũng sẵn sàng xắn tay vào sửa giúp cô.
Có lần, bể Bông bị sột cao mãi không lên, trên người còn nổi toàn những nốt phát ban. Giang hoang quá không biết phải làm thế nào, cũng may có Tùng đưa hai mẹ con đi viện. Hôm đó, Tùng còn ở lại cùng cô theo dõi tình hình bể Bông thế nào. Có lẽ, cảm giác như được đưa đẩy đã khiến cô nảy sinh tình cảm với anh.
Sự việc bị dần đẩy lên đỉnh điểm khi chồng cô trở về sau chuyến công tác. Nghe thấy hàng xóm xúm xích quanh chuyện vợ anh được một người khác yêu thương, Tùng cảm thấy đứt từng nhát!
Bao nhiêu uất ức trong lòng bấy lâu nay, cô quyết định nói ra hết. Anh ta đã đưa con đến bệnh viện lúc nào không hay, không ai kêu bận, còn chồng cô thì ở đâu giời chẳng cẩn thận. Kiếp tiền để làm gì khi cả con không có ai kề bên?
Giang không biết con đến bệnh viện lúc nào không hay, không ai yêu kêu bận, còn chồng cô thì ở đâu giờ chẳng cẩn thận. Kiếp tiền để làm gì khi cả con không có ai kề bên?
Giờ hễ có cảm giác đi đến đâu cũng cảm thấy khó chịu. Ngày hôm sau, cô đã quyết định hẹn hò với Tùng.
Có lẽ, thời điểm này xa để nói, nhưng Giang lại cảm thấy đây chỉ là một bước ngoặt với hai người. Tùng chẳng thể phán đoán gì hơn về mối quan hệ của họ.
Có lúc Tùng không đến được thì Giang vẫn tự chủ động ngồi lại cùng chị hỏi về gia đình mình hay còn nếu không là gửi tin nhắn.
Có lần, Tùng đã làm việc chồng để Giang nói chuyện xong. Giang cảm giác vẫn khôn ngoa, nhưng khi lại ý thức việc cô không hề biết, chắc có sự tham gia của Lý Lâm – cô bạn thân.
Có lần Giang không nhắc đến điều gì rõ ràng, vậy mà Tùng mang tâm lý chờ đợi không biết sẽ như thế nào. Tùng vốn gọi rõ lắm khi onlay. Lần kinh tế ngọn xa, không biết sẽ mất thời gian nào.