Bài viết nói về cuộc đời và sự nghiệp của Vô Tắc Thiên, người phụ nữ quyền lực nhất trong lịch sử Trung Hoa.
Là nữ Hoàng đế quyền lực nhất các triều đại Trung Hoa, tài giỏi và vĩ đại, Vô Tắc Thiên đã sống hành khúc không ít đòi hỏi. Thế nhưng những năm cả giang sơn trong tay, người đàn bà quyền lực này tới cuối đời vẫn không có được người đàn ông mình thầm yêu mến.
Người đàn ông tại năng xuất chúng vĩ đại danh “Thanh thiên đại lão gia”
Đích Nhân Kiệt tự là Hoài Anh, vốn là người Thái Nguyên, Bình Châu, nay là Khu Nam, Thái Nguyên. Ông sinh ra trong một gia đình danh giá có truyền thống làm quan. Ông nội là Đích Hiệu Tử từng giữ chức Thượng thư Tả thừa, cha cũng làm tại chức Thứ sử Quỳ Châu.
Ngay từ nhỏ, ông đã tỏ ra là một người tài năng xuất chúng. Từ khi bị kẻ xấu vu khống bắt giam vào ngục như Đích Nhân Kiệt không hề phải chịu tội mà còn được một vị quan chứng minh sự trong sạch và được đề bạt làm Pháp tào Tham quan ở Bình Châu.
Được ví như “viên ngọc quý dưới đây biển”, Đích Nhân Kiệt đã dùng chính tài năng của mình để phục vụ cho triều đình. Từ chỗ bị kẻ xấu hàm hại tưởng chết, ông đã được đề bạt vào vị trí Pháp tào Tham quan ở Bình Châu rồi tới Đài Lý Thừa năm toàn bộ quyền hình pháp của quốc gia.
Nắm vị trí quyền cao chức trọng trong tay, ông đã xử lý lý nghiêm minh, giải oan cho hàng vạn người bị án oan, xử lý toàn bộ những vụ án tồn đọng. Khả năng phán án như thần khiến người ta còn gọi Đích Nhân Kiệt với cái tên “Thanh thiên đại lão gia”.
Được ví như “viên ngọc quý dưới đây biển”, Đích Nhân Kiệt đã dùng chính tài năng của mình để phục vụ cho triều đình.
Sau khi được thăng chức lên làm Đốc chi Lang trung (một chức vụ lớn về cai quản ngân khố quốc gia), Đích Nhân Kiệt và Vô Tắc Thiên trong một lần ra ngoài chợ đã cưỡi Đích Nhân Kiệt chịu trách nhiệm tổ chức chuyến du ngoạn.
Tuyển Đích Nhân Kiệt đang du ngoạn vốn phải đi qua Đồ nữ tư (miệng thịt người đàn bà hay Đồ kì), một nơi vắng vẻ đã khiến họ cảm thấy rất khó khăn.
Song Đích Nhân Kiệt biết vậy liền nói rằng: “Thiên từ tuần du, thân giáo sẽ đổ nước sập bãi, thân mưa sẽ sập nước đường. Hà cớ gì phải tránh một mụ đàn bà hay Đồ kì?”. Đích Cao Tông biết chuyện liền dành lời khen: “Đích Nhân Kiệt quả là một đại trường phu”.
Câu nói của ông vừa có thể tán dương bác quần vương, lại giúp người dân thoát khỏi lao dịch. Điều này khiến người ta thêm ngưỡng mộ tài năng xuất chúng của ông. Tuy nhiên, sự tài năng của ông cũng khiến không ít kẻ ganh tị, tìm cách hàm hại.
Qua bao biện cô, ông từng có lúc bị bắt giam vì bị tố mưu phản cuối cùng, Vô Tắc Thiên vẫn tin vào sự trung thành của ông. Đích Nhân Kiệt dường như được tha khỏi tội chết như bị lãnh chứng xuồng làm một huyện lệnh.
Tình duyên phức tạp của người đàn bà quyền lực dành cho “quốc lão”
Thế nhưng thời gian ông làm quan huyện chưa lâu thì Vô Tắc Thiên đã phải nhanh chóng triệu hồi và giao cho ông chức vụ Thống soái khi người Khiết Đan quấy nhiễu vùng Hà Bắc. Với tài lãnh đạo xuất chúng của Đích Nhân Kiệt, quân Khiết Đan đã nhanh chóng bị dẹp loạn.
Để tưởng cho công lao của ông, Vô Tắc Thiên đã cho ban một áo bào tía cùng hai mươi chữ vàng do tự tay mình viết và một đai rùa.
Vô Tắc Thiên không gọi Đích Nhân Kiệt bằng tên như các đại thần khác mà thường xuyên gọi ông là “quốc lão” một cách thân mật.
Với tính tình nhanh nhẹn, khi làm tới chức Tể tướng, Đích Nhân Kiệt thường chịu đựng nhiều đau khổ với nữ Hoàng đế quyền lực Vô Tắc Thiên. Song sự tin nhiệm và lòng tin mà vị nữ Hoàng đế này dành cho ông lại là duy nhất, không một vị đại thần nào sánh bằng.
Theo sử sách chép lại, Vô Tắc Thiên không gọi Đích Nhân Kiệt bằng tên như các đại thần khác mà thường xuyên gọi ông là “quốc lão” một cách thân mật. Tuổi đã cao nên nhiều lần Đích Nhân Kiệt muốn cáo lão với quan như những điều không được Vô Tắc Thiên đồng ý.
Trong triều đình, ông cũng được ban cho những ngoại lệ đặc biệt. Ngay cả khi gặp Vô Tắc Thiên, Đích Nhân Kiệt cũng không phải quỳ lại mình. “Nhìn ông quỳ, người trầm lặng thấy đau”, Vô Tắc Thiên nói.
Thậm chí, sở Đích Nhân Kiệt tuổi đã cao, Vô Tắc Thiên ban chỉ: “Nếu không phải là việc quốc gia đại sự thì không được phiền tới Đích tiên sinh”.
Năm Cửu Thị thứ nhất, tức năm 700 sau Công Nguyên, không may bệnh cả chỉ phát nên Đích Nhân Kiệt đã qua đời. Vô Tắc Thiên khi đó đã rất đau lòng mà khóc rưng: “Từ nay triều đình sẽ trở nên trống trải. Ông trời sao lại nổi cơn ghen khi chỉ quấy quần lão cũ của ta”.
“Từ nay triều đình sẽ trở nên trống trải. Ông trời sao lại nổi cơn ghen khi chỉ quấy quần lão cũ của ta”.
Các tài liệu lịch sử vẫn không hề nếu rỗ mối quan hệ giữa hai người này, song theo sự phỏng đoán, việc sống tưởng tìn và trên trống một vị đại thần chỉ có thể xuất phát từ tình yêu Vô Tắc Thiên dành cho Đích Nhân Kiệt.
Có lẽ, sự tài năng xuất chúng của Đích Nhân Kiệt đã khiến người đàn bà quyền lực như Vô Tắc Thiên phải nể phục và mến mộ. Song dù Vô Tắc Thiên công khai hay ngầm ngầm bày tỏ tình cảm của mình, Đích Nhân Kiệt đều một lòng cự tuyệt.