Câu chuyện nhà bỗng hóa phường chèo: Ý tưởng đưa mẹ vào viện dưỡng lão

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về hành trình chăm sóc mẹ trong những ngày tháng khó khăn.

Tôi và vợ đã cùng nhau đến nay cũng đã được 16 năm. Con trai, con gái chúng tôi đều đã lớn, 1 đứa học lớp 10, 1 đứa học lớp 7. Bố tôi mất sớm, tôi sinh ra và lớn lên chỉ có mẹ. Mẹ tôi một mình lam lũ, tần tảo nuôi tôi nên người. Khi tôi đi học đại học, mẹ cũng đã tần tảo ở thành phố để làm thuê kiếm tiền trang trải cuộc sống cho 2 mẹ con. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm nhân viên kinh doanh của một công ty nhập khẩu ô tô.

Khi tôi gặp vợ tôi bây giờ, tôi mới chỉ 24 tuổi, công việc, sự nghiệp vẫn chưa có gì. Chúng tôi cưới nhau sau 4 năm gắn bó. Thực ra, tôi muốn cưới vợ sớm nhưng nhà vợ thấy tôi nghèo quá nên năm lần bảy lượt phải đợi. Sau khi cưới, vợ chồng tôi vẫn ở trong ngôi nhà thuê với mẹ.

Cưới nhau được 7 năm, vợ chồng tôi làm ăn ngày càng khấm khá. Tôi từ chân nhân viên quen giờ đã là trưởng phòng. Chúng tôi hùn tiền, vay ngân hàng để mua một ngôi nhà trả góp.

Sau khi mua nhà, mẹ tôi vẫn muốn ở ngôi nhà thuê để tiện cho công việc lao động của mẹ. Vợ chồng tôi muốn đưa mẹ về ở cùng nhưng mẹ không đồng ý, cho đến khi mẹ tôi phát bệnh. Vợ chồng tôi mau chóng đưa mẹ vào bệnh viện và chế độ chăm sóc khi bác sĩ thông báo mẹ tôi mắc 4-5 căn bệnh cùng lúc.

Mẹ tôi giờ gầy gò, yếu ớt, thường hay khóc một mình. Sau gần 2 tháng nằm viện, bác sĩ đồng ý để mẹ tôi về nhà điều trị. Tuy nhiên, việc chăm sóc mẹ không được bình thường nên mẹ tôi thường xuyên lẫn lộn, vợ đuổi được, đi về sinh không tự chủ.

Vợ chồng tôi phải nghĩ việc để luân phiên chăm sóc mẹ nên khá mệt mỏi. Ảnh minh họa

Phải nghĩ việc nhiều, vợ tôi sinh ra câu có, chân nản, có lẽ để xuất việc đưa mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Ban đầu, tôi không đồng ý, tôi nói: “Mẹ một tay nuôi nấng anh từ khi anh không biết gì. Nay mẹ bệnh, mình nuôi mẹ có 30 năm nữa cũng chẳng thể đền đáp hết được đâu”.

“Đưa mẹ vào viện dưỡng lão để mẹ được điều dưỡng chăm sóc tốt hẳn chứ đâu phải mình bỏ mặc mẹ. Cuối tuần hoặc khi có thời gian rảnh, mình vẫn có thể đến thăm mẹ cả. Chứ giờ em với anh để mẹ ở nhà điều trị. Mỗi khi đi làm, công việc bận rộn, không thể nghỉ dạy ngày. Mình mà nghĩ đến thì lại lấy đâu ra tiền trả nợ, tiền nuôi mẹ, nuôi con?”, vợ tôi nói.

Suy nghĩ suốt một tuần, cuối cùng tôi cũng đã đánh động ý với ý kiến của vợ. Quả thực, suốt 2 tháng qua, tôi sụt đến 5kg vì chạy đi chạy lại khắp nơi trong bệnh viện, thực sự là mệt mỏi. Lựa lúc mẹ tỉnh táo, vợ chồng tôi rất rành nói chuyện này với mẹ, không ngờ, mẹ ngay lập tức đã đồng ý.

Mẹ nói suốt thời gian qua, chúng tôi đã vất vả vì mẹ, mẹ không muốn làm gánh nặng của chúng tôi thêm nữa.

“Vậy mai anh ở nhà chăm mẹ để em đi tìm giúp việc. Vấn đề là khi mẹ đau đến bệnh tật, giúp việc cũng không biết để chăm sóc mẹ, “ vợ tôi nói.

Mấy ngày nay, vợ chồng vẫn thay phiên nhau nghỉ làm vì tìm được người giúp việc là rất khó. Người thì chỉ lương thấp, người thì sợ khổ vì chăm bà già nhiều phiền phức. Tôi mệt mỏi và rồi trĩ quá mà chẳng biết phải làm sao?

Back To Top