Một câu chuyện về nỗi đau và sự kiên cường, khi gia đình tan vỡ, nhưng tình yêu vẫn luôn tồn tại.
7 năm trước, khi bắt đầu bước chân vào đời, tôi phải cắt tâm tư bằng đài học kinh tế của mình vào trong học tập, bắt đầu sự nghiệp đi buôn. Tôi cũng đã từng là một công nhân viên văn phòng, ăn mặc nụt nà, cả phải vướng vào đồng nghiệp… Nhưng rồi, về miền cảm mành áo, vì muốn có tiền lo cho gia đình, là hầu phương cho chúng yên tâm làm việc, tôi đã từng bỏ công việc nhận hạng để đi buôn. Tôi xác định, chỉ có đi buôn mới có thể giàu lên được.
Gia đình chồng tôi không giàu, nhưng nổi tiếng là nền nếp, gia phong. Bố mẹ chồng tôi là người cực kỳ coi trọng thể diện. Bởi thế, từ khi yêu anh, rồi về ra mắt, cứ xin… tôi luôn phải chịu một áp lực rất lớn. Nhưng tôi luôn nghĩ, mỗi người đều có một số phận của mình, chỉ cần bản thân sống tốt, thì những cái khắt khe của nhà chồng cũng không có gì đáng ngại cả.
Từ ngày lấy chồng, để lo cho kinh tế gia đình, tôi đã chấp nhận bỏ công việc làm hành chính để đi buôn (Ảnh minh họa)
Sau khi cưới, chồng tôi muốn học thêm ở nước ngoài 1 năm để cho lý lịch thêm phần danh giá. Mẹ chồng đồng ý nhưng đằng nào cũng phải hầu phương vững chắc cho chồng. Mẹ chồng tôi bảo: “Chồng có thành đạt, có công danh sự nghiệp thì sau này con cũng mất mát nhiều, mất mặt”. Vậy là tôi đồng ý.
Toàn bộ số vốn liếng có được sau đám cưới cũng củng cố cho chồng ăn học ở nước ngoài, tôi đã mang bàn sách để lấy tiền cho chồng du học. Cưới xong 2 tháng, tôi chắc tay không có một đồng phong thánh.
Chồng đi học ở nước ngoài, tôi ở nhà không hề có một đồng nào hỗ trợ từ chồng. Một mình tôi phải bươn chải kiếm sống, để đóng góp với bố mẹ từ các khoản chi tiêu, sinh hoạt phí, tạm gửi sang cho chồng, thì vốn phong thánh. Đó là lý do tôi phải từ bỏ công việc văn phòng mà không đếm mặt, nhưng không đếm đầu để lao vào con đường buôn bán.
Tôi khẳng định có duyên với nghiệp buôn bán. Hàng của tôi bán chạy, lãi lãi nhiều lần trông thấy. Sau 2 năm, mọi thứ bắt đầu ổn định và tôi làm ăn lớn… Chồng tôi về nước cũng chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Anh chỉ việc xin đi làm, tiền nong ở nhà thế nào cũng không hề hay biết. Sau đó tôi lần lượt sinh hai đứa con, công việc buôn bán của tôi vẫn như vậy.
Từ ngày lấy chồng, tôi phải tự mình bươn chải, không nhận được sự hỗ trợ từ chồng (Ảnh minh họa)
Tôi đã nghĩ, không chỉ chồng mà cả bố mẹ chồng sớm sẽ phải trên trời dưới đất nhiều lắm. Bởi vì tôi đã phải hi sinh quá nhiều cho cái gia đình này, tất cả nhưng gì tôi làm đều nhìn thấy sờ sờ đầy.
Ngôi nhà mới được xây lại, bao năm qua chồng tôi không hề đưa lại cho vợ đứa nào. Anh chỉ làm, lo cho việc chạy chức chạy quyền của anh chứ chưa giúp tôi được việc gì… Vậy mà, cảm kích, biết bao nhiều sự hỗ trợ của anh ta lại ngời tình.
Cô nhạc tình của anh ta là một em trẻ măng, mới du học nước ngoài về, làm cùng công ty. Tôi mãi làm ăn càng chăng đệ để ý, chỉ đến khi một hôm đi buôn hàng, vô tình nhìn thấy chồng đặt tay gái trẻ vào nhà nghỉ, tôi mới tá hỏa nhận ra bấy lâu nay mình bị cảm xúc. Vậy là bắt chặt đang đi làm, tôi báo lại xe đánh hàng về nhà, còn một mình tôi xông vào bắt quả tang.
Tôi vẫn tưởng rằng chồng tôi chẳng có gì đáng ngại, nào ngờ thay đổi đến vậy. Chồng tôi rất phẫn uất: “Vợ con lúc nào cũng chỉ mải làm ăn, buồn bã, không quan tâm đến tình cảm với chồng. Còn Hoa thì dịu dàng, quan tâm nên con thực sự bị rung động”.
Đã thế, lại được cô bầu bì khốc lóc thức thực: “Cháu biết là không nên, nhưng cháu yêu anh ấy. Nhiều hôm nhìn anh đau khổ khi không được vợ quan tâm, cháu lại càng xót xa. Cháu chỉ muốn bù đắp cho anh ấy sự thiệt thòi tình yêu chẳng có ý định cướp chồng ai cả.”
Tôi yêu anh nào có được gì. Tôi cũng còn du học nước ngoài, làm nhân viên, thậm chí cháu còn mua sắm cho anh nhiều thứ cũng phải lén lút dùng… Cháu đến với anh vì tình cảm chân thành.
Mẹ chồng tôi nhưng vẫn rưng rưng xúc động khi nghe câu chuyện tình đồn của tôi. Bà quay ra nói tôi không ra gì. Bà chỉ tôi đã không có sự nghiệp như người ta, làm cái nghĩ đi buôn, bấy lâu nay khiến gia đình chồng phải ngại ngùng khi ai hỏi đến nghề nghiệp của con dâu, giờ đây lại làm tình mùa màng… Tôi không xứng đáng làm vợ, làm con dâu của gia đình này. Bà còn bảo, nếu không chấp nhận được thì tốt nhất là ly hôn đi.
Phát hiện chồng ngoại tình, tôi lao vào đánh ghen (Ảnh minh họa)
Tôi cứ tưởng mình sẽ là người được bù đắp, nào ngờ thấy đến tận thời điểm này tôi có thể nói người thủ phạm lúc nào, chồng tôi đã không còn đối diện.
Chồng tôi hãnh diện không ai kể được lời: “Vợ con lúc nào cũng chỉ làm ăn, không quan tâm đến tình cảm với chồng. Còn Hoa thì quan tâm thực sự, giờ cháu lại làm cả nghề đuổi tài vào đâu thương.”
Cảm giác ngày ấy dần khiến tôi mệt mỏi hơn. Kết quả cuối cùng cho tôi một gia đình không như mình kỳ vọng, sống hợp làm trật tự đi. Thậm chí cẩn thân làm sắc sảo có phần cơ cực, nên tôi không nhận ra khi đi làm.
Tôi quay vào, mời mọi người nhìn thế giới xung quanh mình, đồng điểm bắt đầu tạo thêm sức sống lực cho mình, tôi chỉ cảm thấy không còn nổi thất vọng nữa.
Mẹ chồng tôi mừng, bà bảo tôi nuôi hai đứa con không phải bạn bè, chỉ là để giúp tôi thấy đáng có giá trị hơn. Tôi hân hoan trở lại và tươi cười với mọi người.
Mẹ chồng mặc kệ chửi tôi làm xấu mặt gia đình (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn sang chồng, anh ta không một lời xin lỗi, cũng không có phản ứng gì, chỉ cứ dửng dưng. Vậy là quá đủ… Tôi nhếch mép cười! Tôi nhìn cả cái kẻ mà 7 năm qua tôi đã gây dựng rồi đi lén gác sắp đổ. Bây giờ hai con, kèm theo vali quần áo, tiền là làm ăn của tôi, tôi đi xuống nhà với lời nhắn nhủ:
“Anh viết đơn ly hôn đi, rồi đưa tôi ký”.
Tôi rời đi khỏi nhà mà chẳng một chút tiếc nuối. Đâu phải hành phúc đời vẽ muôn màu, chỉ là tôi đang gánh nặng cực khổ cuộc đời mình mà thôi…