Một câu chuyện đầy cảm xúc về hành trình làm cha và những thách thức, niềm vui mà người mẹ gặp phải trong cuộc sống hàng ngày khi chờ đợi đứa con đầu lòng ra đời.
Tôi năm nay vừa tròn 26 tuổi và đã lập gia đình được 1 năm. Hai vợ chồng thu nhập khác nhau, nhà cửa cũng không phải lo vì đã có căn nhà 4 tầng của bố mẹ tôi cho làm của hồi môn, nhìn chung cuộc sống vợ chồng của chúng tôi khá thoải mái.
Tôi quen anh khi còn đang đi học tháng 5 ở nước ngoài. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau khoảng nửa năm trước khi về nước thông qua sự giới thiệu của một người bạn.
Chúng tôi ban đầu chỉ trò chuyện, chia sẻ về cuộc sống một cách đơn thuần như những người bạn. Mỗi sau này khi về nước, anh chủ động hơn đưa tôi đi chơi. Từ đó, tình cảm giữa hai đứa mới phát sinh.
Tôi tin người có năng lực như anh, chỉ cần một chất giúp sức của bố mẹ tôi, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp. Ảnh minh hoạ;
Tôi cũng chẳng thể ngờ, hai con người tình cờ gặp gỡ lại có ngày về chung dưới một mái nhà. Anh thích sống hướng nội còn tôi lại thích thích tụ tập những nơi đông người. Ngay cả trong tình yêu, anh khá truyền thống còn tôi lại thích sự chủ động, mới mẻ.
Hẹn hò được gần 1 năm, tôi là người đã chủ động nói chuyện kết hôn. Anh khá dè dặt vì e ngại chuyện hai gia đình không môn đăng hộ đối.
Gia đình tôi cũng thuộc diện khá giả ở đây, còn anh chỉ là một chàng thanh niên xuất thân từ tỉnh lẻ. Nhưng tôi tin bố mẹ tôi sẽ không vì điều đó mà ngăn cản chuyện cả hai con gái rượu. Tôi tin người có năng lực như anh, chỉ cần một chất giúp sức của bố mẹ tôi, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra khá nhanh chóng sau đó. Nhà chỉ có mình tôi nên bố mẹ tôi vẫn luôn tin tưởng và chiểu theo quyết định của con gái. Về phía gia đình anh, bố anh mất từ nhỏ còn mẹ anh thì vẫn quyến luyến tôi ngay từ lần đầu trổ chuyện qua điện thoại.
Cưới xong, chúng tôi về sống tại căn nhà 4 tầng do bố mẹ tôi cho làm của hồi môn. Một thời gian sau, mẹ chồng tôi nghĩ hưu nên hai vợ chồng cũng bàn tính rồi mới mẹ lên thành phố ở luôn cho tiện.
Cuộc sống với mẹ chồng của tôi có thể nói là khá thoải mái. Bà là người khôn khéo và khá ghê gớm song dù gì cũng rất chiều chuộng. Vì mẹ chồng ở nhà cả ngày nên hai vợ chồng tôi chỉ việc ngồi vào ăn luôn. Cuộc sống nhìn chung rất dễ chịu.
Cưới nhau đã 1 năm, hai vợ chồng tôi cũng “thả” như chướng chưa có gì. Tôi thì khá thoải mái vì cho rằng, cả hai đều còn trẻ, hơn nữa chúng tôi mới chỉ lấy nhau 1 năm. Thế nhưng mẹ chồng tôi thì rất sốt sắng.
Bà chăm bẵm cho hai vợ chồng tôi đủ món ăn bổ dưỡng, ai màch ở đâu cũng thấy, có mẹo gì bà cũng làm theo. Thậm chí tôi còn thấy mẹ chồng tôi gần đây ngày nào cũng bận rộn kinh gõ mờ.
Nhiều lúc thấy mẹ sốt sắng, tôi chỉ cười rồi trêu: “Kể ra cứ đu đưa mãi thế này, không biết cũng thích mẹ chắc!”. Mẹ chồng tôi nghe vậy thì vẫy tay bảo không thể nào.
Bà là người khôn khéo và khá ghê gớm song dù gì cũng rất chiều chuộng. Ảnh minh hoạ;
Tôi còn đang không hiểu câu nói của mẹ thì bà đã che miệng rồi quay đi như chưa từng nói gì. Mỗi sau này khi biết được về quá khứ người yêu của chồng, tôi mới hiểu vì sao mẹ chồng tôi lại hành động như vậy.
Trước khi quen tôi, chồng tôi đã có một mối tình sâu đậm với cô gái cùng quê. Hai người hẹn yêu nhau từ những ngày còn chưa thành phố học. Mối tình đầu thường chứa đựng những kỷ niệm ngọt ngào khi cô ấy có thai.
Thế nhưng mẹ chồng tôi chính là người đã ra sức ngăn cản mối quan hệ ấy. Bà cho rằng, tình yêu này chỉ có thể dừng ở mức như nhưng năm tháng sinh viên. Bà muốn con trai mình phát triển thêm nhiều.
Một điều tôi không thể tưởng tượng được rằng, chính mẹ chồng tôi là người đã bắt cô gái kia phải phá thai. Bà nói hai người đã không thể đến với nhau, việc giữ lại sẽ làm cho họ thêm đau khổ.
Cú sốc đó đã khiển chồng tôi phải mất nhiều năm mới có thể vượt qua được. Tôi có quan điểm, ai cũng có quá khứ, cũng có những điều muốn giữ cho riêng mình nên cho tôi đến tận bây giờ trở nên rất thận trọng.
Gần đây, khi vợ chồng tôi cưới nhau mà chưa có con, mẹ chồng tôi thường xuyên nhắc nhở thương thuyết rằng đừng nên hoãn lại việc sinh con. Để tôi biết rằng chỉ trong này kỳ áp lực, yêu cầu phải sinh ít nhất một đứa cháu nội cho bà.
Tôi không thể ngờ, người mà hàng ngày vẫn chăm sóc hai vợ chồng tôi lại từng đêm từng ngày khắc khoải. Điều này khiến tôi thấy sao bả lại có thể làm thế với chính đứa cháu của mình. Vả liệu, đứa cháu có phải là lý do khiển vợ chồng tôi mãi vẫn chưa có con?