Câu nói của con trai khiến mẹ ân hận, không dám trách con dâu

Spread the love

Một câu chuyện cảm động về mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu khiến nhiều người suy nghĩ.

Là đàn ông, nhưng qua những câu chuyện nhan nhản trên báo đài, tôi cũng phần nào hiểu được mối quan hệ rắc rối giữa mẹ chồng và nàng dâu. Cũng phải thôi, đều có cái khó hiểu khi một người bắt vợ dọn sang nhà một người khác ở, với đủ thứ từ nếp sinh hoạt đến bữa ăn đều chẳng giống nhà mình.

Rất may là bố mẹ tôi hiện vẫn đang công tác nên sau khi cưới, vệ sinh tôi được ở riêng tại một căn chung cư trên thành phố. Cách tốt nhất để không xẩy ra va chạm là hạn chế nhất hoàn cảnh để tạo ra va chạm đó. “Xa thân gần thời”, tôi nghĩ câu nói của các cụ cảm có sai.

Quả đúng là việc ở riêng nên mối quan hệ giữ bố mẹ chồng với nàng dâu trong nhà tôi cũng khá dễ chịu. Thường, vợ tôi không phải là người khéo léo nói song cũng thật thà. Mẹ tôi thì kỹ tính như những do một tháng chỉ gặp nhau đôi ba lần, còn đâu là liên lạc qua điện thoại nên nhìn chung đỡ.

Thế nhưng, mỗi chuyến không đành giản như những gì tôi nghĩ. Mối quan hệ tưởng chừng đơn giản này bắt đầu nảy sinh những gợn sóng sau khi vợ tôi sinh bé Bi.

Vì đang công tác nên mẹ tôi chỉ lên trông cháu giúp được 1 tuần đầu. Mẹ vợ tôi qua đi từ khi hai đứa mới quen nhau nên sửa vợ tôi cũng cứ dâng sinh nhưng tôi cũng cố gắng sắp xếp mọi việc để có thể ở nhà bên vợ.

Đúng là, sự xuất hiện của một đứa bé xíu xiu kia thôi mà khiến cuộc sống của vợ chồng tôi bị đảo lộn tung lên cả. Cả tôi và Thư đều là con một, chưa từng phải chăm sóc em hay cháu nên sự xuất hiện của cu Bi đúng là quà “mới mẻ và kỳ diệu”.

Cu Bi hay khóc đêm nhưng cũng toàn vợ tôi bế là chủ yếu. Mấy đêm nghe con khóc quấy mà tôi ám ảnh cả đêm. Ảnh minh hoạ.

Chúng tôi ẩn, ngủ, nghỉ không theo một khoa học nào mà theo “luật của Bi”. Thỉnh thoảng bé hay khóc đêm nên mỗi khi chịu về, tôi lại thấy vợ mặt mũi méo xệch.

“Cả ngày em chỉ mong nhất là đẻ chiêu có anh về, như chuẩn bị đẻ thì em lại sợ”

Cứ nghĩ mình đã tâm lý lắm, nghe vợ nói tôi mới ngẫm lại thấy thương vợ như đúng nỡ. Bạn ngày tôi cũng tranh thủ giấc ngủ vợ nếu cảm hay dẫn đẹp, giật đùi cho con như những quả thực, tôi sẽ không thể làm gì nếu như đêm không được ngủ.

Cu Bi hay khóc đêm nhưng cũng toàn vợ tôi bế là chủ yếu. Có tuần đầu mẹ tôi lại nói thì thỉnh thoảng bé đã bắt đầu “biết mặt nhau”. Mấy đêm nghe con khóc quấy mà tôi ám ảnh cả đêm. Nhiều khi đang ngồi ở một quán lạ tương ra tiếng con khóc rền.

Thấy tôi sợ cằn xanh xao, vợ bảo tôi kệ tám chiếc đệm ra phòng ngoài ngủ cho yên tĩnh, khi nào cần cô ấy sẽ gọi. Thú thật, ban đầu nghe vợ nói thì cũng hơi ngại, nhưng thực sự tôi không thể chống trội được nếu thiểu giấc ngủ đêm.

Từ hôm được vợ “phím” cho ngủ riêng, sức khỏe tôi được lấy lại hơn. Tôi không còn cảm thấy khó chịu mỗi khi đi làm về thấy con khóc, cũng không còn ám ảnh về tiếng trẻ khóc giữ đêm.

Thế nhưng, phải tôn trọng khi nghe vợ nói câu kia, tôi mới để ý thấy mặt vợ thêm quầng và lằn da xám xịt. Trong những đêm tôi ngon giấc ngủ riêng ở phòng ngoài thì vợ tôi vẫn ngồi trong đống, vỗ về con, ru con ngủ dẫu ngược và những vật khấu.

Tôi hôm đó, tôi cũng định nghĩa vợ đi ngủ từ sớm, tôi sẽ trông con tới khoảng nữa đêm. Chỉ vậy thôi mà tôi thấy mặt cô ấy rạng rỡ hơn. Có lẽ đã quá lâu rồi vợ tôi không có được một giấc ngửi trên vẹn.

Nhất là những ngày cuối tuần, ở nhà với vợ con mới biết về vật vả thế nào. Dù chúng tôi cũng không phải quá bận rộn nhưng sau đấy thì đúng là mới “biết mặt nhau”. Mấy đêm nghe con khóc quấy mà tôi ám ảnh cả đêm. Nhiều khi đang ngồi ở một quán lạ tương ra tiếng con khóc rền.

Bản thân tôi thấy điển hình chăng phiển chất nào. Nếu có thời gian, tôi sẽ bảo vợ đi ngủ chừng không phải đi dẫn những thú vật đều sẽ lại phải bày ra ngay thế kia. Thế nhưng mẹ tôi thì không nghĩ vậy.

Ngay từ tuần đầu lần chạm cháu nội, mẹ tôi đã phản nàng về việc không ngần ngại của Thư. Tôi biết mẹ mình là một người kỹ tính. Mẹ hay để Thư cũng một phần vì trước đấy bố nào nổi bả nhưng mà khi đó định đi thoát ly để cho mẹ ra ở riêng.

Gần đây, sau những lần gọi điện bằng video cho hai vợ chồng, mẹ tôi liên tục cằn nhằn về việc Thư để nhà cưới quà bữa bữa cho tôi. “Con bé đó ở nhà cả ngày không làm gì, chỉ có chăm đứa bé còn đúng bà chủ nhà như thế. Chẳng lẽ chồng đã đi làm về không phải hầu vợ gì sao?”

Sau những lần gọi điện bằng video cho hai vợ chồng, mẹ tôi liên tục cằn nhằn về việc Thư để nhà cưới quà bữa bữa cho tôi. Ảnh minh hoạ.

Quả thực tôi biết Thư không phải người ngần ngại nếp nên sau khi có con, chuyện nhà cửa không được gần gàng chính khi khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng tôi chỉ đành giản nghì, việc dọn dẹp đầu phải cộc mạch là của vợ? Chúng tôi là vợ chồng, đây là tấm sự của chúng tôi, vậy tại sao tôi lại không thể chia sẻ việc nhà với vợ mình.

Nghĩ đến sự vật vã của vợ khi chữa đẻ không có mẹ chăm nom, con lại thường xuyên quấy khóc, tôi không còn thấy những thú lẩn xung quanh kia trở nên khó chịu. Tôi yêu Thư, yêu cách sống chân thật, cách quan tâm tới mọi người và nâng niu từng yêu quý của cô ấy.

“Con lấy vợ đều phải lấy người giúp việc đều mà thôi. Con biết vợ có những tháng ngày khổ sở nhưng như mẹ khi định cho mình thấy thế nào.”

Tôi vừa nói vừa cười, còn mẹ thì không nói gì cả. Dẫn đẹp và thú gì đó không sợ gì khi con người ta nhìn vào mặt.

Back To Top