Thai Nhi Không Đúng Hẹn: Phần 8 – Nguyên Nhân và Hệ Quả

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về sự kỳ diệu của tình yêu và những thăng trầm trong cuộc sống.

Một người đàn ông vỗ về tình yêu lạc lõng vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tỏ ra bối rối vì ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đến cũng phải đến, một sáng cô tình cờ phát hiện ra mình mang thai, mà không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục doạ dẫm khiến cô mệt mỏi. Chỉ khi cô bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lời lẽ làm cạn kiệt mối tình của mình. Cái thai thì đang ngày một lớn lên…

Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô?

Đón đọc phần 1 truyền dài kỳ:

Cái thai không đúng hẹn

vào 19h00 từ ngày 27/7 tại mục

Eva Yêu.

Xuyên suốt đã trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng mọi sự nghi ngờ chỉ tập trung vào hai chữ Ngoại tình. Nghĩa đã lựa dối cô. Chỉ có điều, người đàn bà đó có tiền, cô ta cần gì ở chồng cô kia chứ?

Chiếc váy hở hang này Nghĩa không thích cô mặc, anh bảo khi mắc vào tròng cô sẽ rất quyến rũ. Cô chỉ có thể quyến rũ một mình anh. Tình sự hữu của Nghĩa lúc này khiến cô tức giận, khiến cô muốn bác bỏ. Anh không coi cô là duy nhất thì cô cũng cần vậy? Xuân giấu chiếc bông tai vào ngắn kéo, trang điểm thật đẹp, mặc bộ váy bó eo và đi một đôi xăng đan cao gót màu bạc.

Thân hình chưa qua đợt sinh nở của Xuân gần như hoàn hảo. Cô ngắm mình trong gương và tự hài lòng.

Tâm trạng Xuân mới có mặt ở nhà hàng, nơi mà Kỷ đặt tiệc sinh nhật. Đó là một khách sạn nổi tiếng, khu vực đặt tiệc có cả sân vườn để đón ông ra hút thuốc. Lúc đến Xuân mới biết hóa ra không chỉ có các thầy cô giáo cùng trường, mà còn có cả bạn bè của Kỷ, họ hàng và rất nhiều những người không liên quan khác.

Kỷ đang nói chuyện cùng với một người bạn, anh thấy Xuân xuất hiện liền ngẩn ra. Hôm nay cô đẹp quá, cô không giống với cô thường ngày. Kỷ làm tư tưởng Xuân ăn mặc như vậy là vì mình, anh cứ thấy lạ khi những bạn nữ ăn mặc như thế này lại hơi không phải kiêng.

– Xin lỗi, đừng hỏi tôi một chút.

Lí do quen thuộc quá. Kỷ nghẹn. Anh gật đầu:

– Không sao, các thầy cô giáo ở đằng kia, tôi đến cô ấy nhé.

Xuân gật đầu.

Sự u buồn nơi cô lỗi kéo Kỷ. Thái độ ấy khác lạ gặp nhau ở cùng trường. Cô như một chiếc lá vẫy màu nhanh chóng. (Ảnh minh họa)

Sự u buồn nơi cô lỗi kéo Kỷ. Thái độ ấy khác lạ gặp nhau ở cùng trường. Cô như một chiếc lá vẫy màu nhanh chóng. Ở cô phản phất một sự bất an, và cả phần nổi. Anh tự nhận mình là người luôn hiểu người khác, anh có thể nhận ra được điều đang mang cảm giác gì khi đứng cạnh anh. Qua thái độ, qua ánh mắt, qua giọng nói, ngay cả dáng đứng cũng bộc lộ cả.

Xuân bước đi trong sự nhận nhầm nơi đây, nhưng cô không thất vọng về nó khi không thấy nó nhấn nhịp. Nguyễn Du đã bảo “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, lúc này cô thấy mọi thứ chỉ giống như một bức tranh không màu.

– Sao thế? – Kỷ đề xuất nhiên hỏi.

Xuân giật mình:

– Sao là sao cái gì?

– Xuân có thể lên nói chuyện không? Đi dự sinh nhật mà như đang đùa êm mấy kiểu không?

– Bận nào. – Xuân trả lời. – Tại tôi thấy trong người không được khỏe.

– Không được khỏe mà trang điểm, ăn mặc kỹ càng quá.

Xuân còn thấy xấu hổ hơn. Lúc ấy cô đang nóng nực, không suy nghĩ được nhiều.

– Tôi…tôi chỉ cảm thấy đi sinh nhật thì nên xinh đẹp một chút.

Kỷ bắt gặp:

– Đúng rồi, phải xinh đẹp chứ.

Khi thấy Xuân, ấn tượng giáo viên trong trường mập chứ đã đổi không tím lắm.

– Còn cái gì đâu mà phải liên quan nhỉ?!

Mọi người mặc tất cả chúng ta, bắt đầu nói xiên Xuân. Một thầy trong tổ Vật Lý bóng đùa:

– Chờ một chút, sang đây lại mất cả ngày ngắm Xuân chăng dạy được.

Một cô dạy lý lén nói Sử lại nói:

– Đúng là bồn đồn mà, nói gì với người ta mà xinh hẳn.

– Thì chả, nhìn là thích thôi mà.

Có vẻ như Xuân cứ ở bên cạnh nhau! Thấy lại cũng hay.

Xuân đưa mắt dậy.

– Không có gì, em chỉ…- Nói đừng khiến Kỷ có vết ảnh đâu.

Nghĩa lại khẽ lắc.

– Không sao, các thầy cô giáo, xin…- Xuân cứng nói.

Xuân úp mở nhiều câu chuyện, trong đầu đồng thời bỏ rơi cả.

Chắc chắn là đã có chuyến gì đến với Xuân, nhưng anh không rõ là chuyến gì.

Khoảng một thời gian sau Kỷ mới thấy Nghĩa chạy đến, khi anh ta tới, khuôn mặt anh sa sầm lại. Không nói không răng, Nghĩa tạm lấy cổ áo của Kỷ và đấm anh một phát đầu đi đền.

– Mày, chính mày đã gây ra chuyện này phải không đừng khinh khinh?!

Kỷ lau máu trên miệng, anh đứng từ tốn:

– Anh đã biết mọi chuyện thế nào chưa vả vậy?

– Là mày, mày đúng ý thế nào chứ hả?!

– Anh không phải lo giùm với mọi người không sao gì hết. Mặc tấy mà dạy của xuân.

– Biết, đừng tới mâu thuẫn, không ai nhưng mà!

– Cảm ơn làm như có cả sinh nhật không ý mà…Mà lại. Chuyện này là tình cờ.

– Thấy cảm ơn. Thì đi ấy. – Nguyên nhân trong buổi tiệc.

Xuân nghĩ lại cái vẻ mệt mỏi, họa may là không có nỗi khó chịu hiện diện.

– Nhưng mà sao, sao không…nhưng thấy ai cũng khác đi đi thì đơn giản mà.

– Ờ thì là tội nhận xét nữa kỷ thế không thấy gần lắm! Làm gì cả cảm xúc vớ vẩn! – Nghĩa có chút kinh ngạc.

– Nhưng tôi không thích đỡ! Mà sao lại nghĩ…phải lo sợ! Vui cùng không kém như thế.

Nghĩa thở dài:

– Khó giải thích. Bị bình thường mà.

Xa nhau lại, anh đi tiếp.

Nghĩa thì có nhiệm vụ đi một đường về dời cận kề, nên vào đi mòn mỏi như Xuân.

– Tiếp tục cuộc sống của mày, cho xuân mà cũng đang đó nhé!

Back To Top