Chuyện tình yêu đối với tôi thật đặc biệt, như một hành trình đầy cảm xúc giữa những người xa lạ trở thành thân thiết.
Tôi đến từ một miền quê nghèo, đã quá quen với đời sống khổ cực. Khi bước chân vào một trường đại học ở Hà Nội, tôi quyết tâm nâng cao cuộc sống của mình. Bằng sự chăm chỉ, tôi nhanh chóng tìm được công việc tốt. Mục tiêu của tôi không chỉ là kiếm tiền mà còn là để gửi về gia đình. Bố mẹ tôi làm nông, luôn lao động vất vả, còn tôi lại ngồi trong thành phố với những mong mỏi đôi khi rất giản đơn.
Trong thời gian ở công ty gần một năm, tôi được anh trượt theo định mệnh. Anh bắt đầu theo đuổi tôi công khai. Mọi người đều khen tôi tốt số bởi anh là trai thành phố, nhà có điều kiện, ngoại hình cũng rất ổn… Thế nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại bị thu hút đến vậy.
Dần dần, tôi nhận thấy nhiều điểm tốt ở anh. Anh khá hiền lành, rất thông minh, nói chuyện khéo léo. Anh còn biết cách thể hiện sự quan tâm, chăm sóc đến tôi. Hằng sáng anh luôn mua đồ ăn sáng cho tôi. Giữa buổi làm, biết tôi đang căng thẳng, anh sẽ đặt ở bàn tôi một cốc cafe… Những quan tâm nhỏ bé của anh khiến tôi cảm động và tình yêu ngày càng lớn lên.
Anh khéo léo, rất thông minh, nói chuyện khéo léo. Anh còn biết cách thể hiện sự quan tâm, chăm sóc đến tôi. (Ảnh minh họa)
Hẹn hò 2 năm, tôi cũng đưa anh về nhà để giới thiệu với gia đình. Bố mẹ tôi thì ấn tượng rất quí mến anh, khen anh ngoan, có giáo dục. Bình thường tôi xác định sẽ cưới, anh dẫn tôi về nhà anh ra mắt. Ngày hôm đó khá là “kinh hoàng” đối với tôi. Mẹ anh thực sự rất khó tính. Bà soi xét tôi từ đầu đến chân. Lúc ngồi nói chuyện, bà không hỏi tôi câu nào, chỉ toàn hỏi anh chuyện, hỏi han tôi. Tôi cảm giác anh và bố mẹ rất giống nhau. Tôi đang kể về bố mẹ làm nông ở quê, thì mẹ anh xen ngang và nói với anh:
–
Này hôm trước mẹ nghe bảo cái Lan con nhà cô Quỳnh đi du học Mỹ về rồi đấy. Hai đứa ngày xưa chắc chả chớp mắt với nhau à? Hôm nào hẹn gặp nó đi cho biết.
Tôi cứ ngỡ, cảm giác như bà đang cố tình khiển trách tôi cảm thấy xấu hổ về xuất thân, định áp lực tôi như thế nào. Đáp lại câu nói đó anh chỉ cười cười:
“Ngày xưa trẻ con, giờ gặp vẫn không nói chuyện gì cả.”
– Đám tốt thì chắc chắn chịu, không biết anh thông minh, tài giỏi ở đâu nhỉ!
– Mẹ anh hậm hực nói rồi bỏ lên phòng.
Vì thế hôm ấy tôi cũng xin phép về sớm. Anh thì cứ găng giải thích là mẹ anh hơi khó tính, nhiều khi nói chuyện hơi khó chịu, mong tôi không để bụng. Tôi là đứa có lòng tự trọng cao, nhưng tôi thực sự rất yêu anh nên khi ấy tôi cũng nghĩ rằng phản bội bất luận đến điều đó.
Chẳng ngờ, hơn một tháng sau, tôi phát hiện mình có bầu. Anh biết tin thì vui lắm, lập tức dẫn tôi về xin cưới. Mẹ anh thì thái độ không thể thoải mái như xưa, nhưng cũng xuôi xuôi. Buổi đám ngỏ hôm đó, bố mẹ và người họ hàng tôi đi cùng về nhà anh để gặp mặt, nói chuyện. Vừa bước vào nhà anh, mẹ anh đã vội vàng đi ra quát:
– Ôi các ông các bà bớt giễu ra thôi, sẵn nhà tôi vừa lau xong.
Tôi nhìn xuống thì thấy bà cũng đang đi giày trong nhà. Nhưng bên nhà tôi cứ bẽn lẽn. Xong xuôi, bà nguýt dài một cái rồi làm bầm như cỏ tình nổi để nhà tôi nghe thấy:
“Chân nóng dần còn khác, bận chẳng khác gì đi đất.”
Bố mẹ tôi ấy ngồi, cả buổi cứ cười chớp vừa vừa giấu đi. Tôi thấy thương quái mà cũng không dám nói gì.
Mẹ anh thực sự rất khó tính. Bà soi xét tôi từ đầu đến chân. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi đang nói về vấn đề xem ngày làm đám cưới thì bà lại xen ngang:
–
Xin lỗi nếu nói điền gì đến khi nếu phải phụ trách mà thêm như vậy. Tôi nói thật, thái độ suốt chuyến còn bấy giờ ngượng ngùng khi trước cũng là bình thường, tôi cũng vui vẻ thái.
Nhưng chẳng hiểu chuyện này có ý nghĩa gì. Bà có thể giữ mặc tôi thể nào mà kể cả không. Tôi đành lần lượt, tuyên bố rằng:
“Vậy thì không cưới xin gì cả.”
rồi kéo tay bố mẹ đi khẩn trương đi. Sau lưng tôi, anh quát lên:
“Mẹ quát quắc vớ vẩn vừa vừa thôi!”
– Mày giỏi thì mày theo nó luôn đi. Đừng về nhà này nữa.
– mẹ anh càng gào lên.
Rốt cuộc anh đưa tôi về nhà, xin tôi đừng buồn giận. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Em yêu anh là thật, nhưng anh cũng thử nghĩ cho em xem. Em có làm dâu mẹ anh thì liệu có hạnh phúc không?
– Thế còn con thì sao? Em không nghĩ cho nó à?
– Con em sẽ được, sẽ tự nuôi. Anh muốn thì làm hết trách nhiệm của người cha. Còn con em sẽ không bao giờ có ông bà nội.
– Vậy thì hãy để anh chăm sóc em và con.
Giờ tôi đang cảm thấy gắng tình dưỡng, chúng tôi đã định ký kết hôn, còn anh thì dẫn đưa tôi chăm sóc. Bố mẹ cũng thường xuyên gọi điện để động viên tôi, còn gửi rau quả từ quê lên cho tôi nữa. Tôi không biết chúng tôi quyết định như thế này có là đúng không, nhưng tôi không thể coi một người khinh thường tôi và gia đình là mẹ chồng được.