Câu chuyện xúc động về bé Beo, đứa trẻ thứ 4 của gia đình chị Tâm, cùng hành trình vượt qua thử thách và niềm hạnh phúc vô bờ của bậc làm cha mẹ.
Bé Beo Thảo An – bé thứ 4 nhà chị Nguyễn Tâm.
7 tháng sau lần vượt cạn thứ 4 đã trôi qua nhưng chị Nguyễn Tâm (29 tuổi, Ninh Bình) vẫn không thể tin được mình đã trải qua lần sinh mổ “thập tử nhất sinh” ngoài mục đích như thế. Chỉ trong vòng 8 năm với 4 lần sinh mổ, đặc biệt, chị từng bị bác sĩ mắng té tát vì để dày dạn, dám phớt lờ khuyến cáo khá cách giữa 2 lần sinh mổ nhưng sau tất cả chỉ hạnh phúc vì sự liều lĩnh của mình.
4 nhóc tỳ nhà chị Nguyễn Tâm.
Vết sẹo dài trên bụng, nhưng ngày nguy kịch tưởng chừng không thể trở về khi mổ lần thứ 4 đã được xoa dịu bằng những nhóc tỳ.
Chị Tâm kể 4 bé nhà chị đều chào đời bằng phương pháp sinh mổ, bé Bống 8 tuổi, bé Bang 5 tuổi, bé Bo 3 tuổi và bé Beo 7 tháng tuổi.
“Bé đầu tiên vì quá ngày dự sinh, hơn nửa mình lại chứng kiến một ca sinh thường đến ngất xỉu nên cho mình quyết định để sinh mổ. Thế là từ đó các bé đều phải sinh mổ. Lần sinh bé thứ 3 chỉ cách bé thứ 2 một năm nên mình bị bác sĩ mắng té tát vì để dày dạn, không nghe lời khuyên càng ít nhất 3 năm giữa 2 lần sinh mổ”
, chị Tâm mỉm cười nhớ lại.
Sinh ba bé đều chị Tâm đều rất khỏe mạnh, sau sinh 2 ngày chỉ có thể đứng dậy tập đi. Dù phải chăm sóc các con ở độ tuổi còn nhỏ nhưng chị vẫn không áp lực, vẫn đủ sữa cho con bú và không gặp phải các vấn đề về tâm lý, trầm cảm sau sinh như nhiều bà mẹ khác.
Thế nhưng, sinh mổ 3 bé đều thuần lợi bao nhiêu, đến bé thứ 4 chỉ lại gặp khó khăn bấy nhiêu. Đến bây giờ chị cảm thấy mình vừa là một bà mẹ siêu nhân nhưng cũng vừa liều lĩnh.
Bé Bống 8 tuổi, bé Bang 5 tuổi, bé Bo 3 tuổi.
Chị Tâm tự nhận mình là người khá cẩn thận trong việc chọn cách chăm sóc con cái nên lần mang thai bé Beo dù gặp nhiều nguy hiểm nhưng chị vẫn giữ quan, nhắc nhở rằng “mổ đẻ như mổ gai”. Đặc biệt, chị liều lĩnh đến mức không làm thủ thuật hút thai khi không thấy tim thai ở tuần thứ 6.
“Mang thai bé Beo đến tuần thứ 6 mình bị xuất huyết. Khi đi siêu âm ở một phòng khám họ nội không có tim thai. Mình bỗng dưng, khóc, lẩm nhẩm. Mình định làm thủ thuật hút thai nhưng vì 3 lần sinh mổ trước kéo cổ tử cung cao hơn nên khuyến khích mình vào viện làm. Thay vì vậy, mình về nhà nằm khóc, kể mọi chuyện, kể bạn thân.”
Một tháng sau, mình hoang mang khi không thấy đèn kỷ và giật mình khi que thử thai xuất hiện 2 vạch đỏ. Mình đi siêu âm lại rất bất ngờ vì bé Beo vẫn còn ở lại, khỏe mạnh ở tuần thứ 12”,
chị Tâm nhớ lại con yêu hiện ra trong nỗi lo lắng của mình.
Bé Beo Thảo An – bé thứ 4 nhà chị.
Thai kỳ của chị cứ thế trôi qua bình yên đến tháng thứ 6, chị bị xuất huyết, bác sĩ thông báo chị bịnhau tiến gần lại bám mép cổ tử cung và sinh mổ 3 lần trước.
Mặc dù biết mình sẽ gặp nguy hiểm, 3 tháng cuối thai kỳ sẽ bị xuất huyết nhưng chị vẫn không quan tâm đến bản thân mà chỉ lo cho con. Sau 3 ngày nghe lời bác sĩ nghỉ ngơi, tránh đi lại, làm việc nặng nhọc, tình trạng xuất huyết của chị không còn và chị tiếp tục yên tâm đến khi thai được 29 tuần 4 ngày.
Chị Tâm đem vào viện sinh bé Beo vào ngày 10/1, cái ngày tưởng chừng như chị và con không còn nữa, trong khi chị vẫn còn lại mỗi một bé tiếp tiến với nhau. Điều kì diệu diễn ra chỉ có bác sĩ và người nhà biết.Mình không còn nhận ra rằng đứa con của mình đã đứng ngoài chờ đợi.
“Khoảng 10h sáng, mình đột nhiên thấy khó thở, ra rất nhiều máu khi đi vệ sinh, buông lòng và như những cơn gò đau ở bụng dưới xuất hiện. Mình choáng ngợp, thì gặp bác sĩ nữ. Mình được đưa gấp vào Bệnh viện Sản nhi Ninh Bình cách nhà khoảng 15km.”
Hầu như mình không nhớ rõ mọi việc sau đó như nào, chỉ luôn mang nghe được vài câu bác sĩ hỏi và hình ảnh lờ mờ khoảng 7,8 bác sĩ chạy đầy xe vào phòng cấp cứu.
Vì bất tỉnh nên chị không biết mình đã trải qua giai đoạn thập tử nhất sinh như nào. Chị chỉ biết rằng, điều chị yêu thích đầu tiên là cảm giác đau bụng và lờ lờ thực mờ mờ. Vào trong cái đầu tiên chị thấy đuối là sự ấm áp, nhẹ nhàng mà tràn ngập niềm yêu thương, trong khi trái tim đau khổ ngược lại. Chị Tâm chân thành.
Hiện giờ chị Tâm nặng 43kg, chị giảm 5kg so với thời còn gái.
“Khi nghe mọi người kể lại mình vẫn còn rưng rưng. Mình nhập viện, máu và nước ối ra rất nhiều nên được đưa vào phòng cấp cứu. Tất cả các bác sĩ, y tá tập trung vào ca sinh mổ của mình bởi cả may số sống sót của 2 mẹ con phải cắt bỏ một số bộ phận trong dâu của mình.”
Mẹ, chồng và em gái cũng phải kỳ và vào tờ giấy cam kết chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có chuyện xấu xảy ra dù bác sĩ đã cố gắng mọi thứ.
Khắc ghi ngày mình toàn nhứng dây rợ: truyền máu, truyền thuốc, ống thông tiểu, ống lưu sông vào bụng. Thậm chí ở cổ cũng có 3 sợi dây truyền máu qua đọng mạch chủ vì mình bị truy tim.
Chồng mình kể rằng, lúc đó anh được bác sĩ gọi vào và tận mắt chứng kiến cảnh bệnh viện đang khẩn cấp vì không còn hồi sức cho mình mà vẫn lăn lăn mấy màu xanh cứa nhiều máu. “Đó như là một cảnh ác mộng của anh”, chị Tâm chia sẻ.
Chị Tâm cho biết, 5 ngày sau sinh chị phải nằm một chỗ, vết sinh vẫn đau đớn mà mình chẳng được nghỉ ngơi, một mình chị phải đối diện với những nỗi đau bất tận. Thêm chị, bà nội, bà ngoại đều chỉ chăm vợ, chồng chị cũng không chịu.”
“Cứ như tiêng, một tiêng, anh lại bắt mình ăn và uống sửa có lẽ vì mình yếu và thiểu máu.”
Sinh 3 bé trước anh chỉ bé con còn việc chăm vợ thì làm nhưng sinh bé thứ 4 một tay anh chăm mình hết từ lau người, thay bỉm, giúp mình vệ sinh mà mỗi người xung quanh phòng cũng phải xúi xáo vì những việc tệ này toàn mẹ chăm con.
Chồng mình thì khổ khan, yêu và lấy nhau 11 năm anh không bao giờ nổi một yêu như hành động thì ngượng lại.
Mình bị vậy cũng trêu“chắc gì thì gõ phải chịu khổ”
, chồng mình cũng trêu lại “chỉ có vợ mình mới…”
Ngày nào chị cũng phải đi nghe siêu âm để vắt sữa gửi vào cho con. Vì tiềm truyền nhiều quá nên chị ít sữa hẳn.
Đối với chị Tâm, 7 ngày sau sinh là 7 ngày chị phải đối diện với những cơn đau khắp người vết mổ, nhưng lần tiềm truyền hàng nhứng cơn khôn khắc trong một mình khi nhìn thấy các mẹ khác được gửi con.
“Sau 20 ngày, mình mới được gặp con, được ghép con. Lần đầu nhìn con vừa lạ lẫm xót xa. Con bé tí siêu như cánh rơmrong, nhắn nhõm. 27 ngày tiếp, con nằm phòng áp kangaroo.
Thời điểm đó đúng vào dịp Tết và Valentine, mình ở đó mà không khiếp. Chồng mình được nghỉ 2 ngày ra viện với vợ cũng đành nén phần nào. Ngày nào chồng mình cũng tranh thủ, đi làm từ 5h-18h về và vào viện áp kangaroo cho con thay vợ”,
chị Tâm kể.
Hiện giờ, ngồi nhà nhổ nhà chị Tâm đang đầy áp tiếc cừu trẻ thơ. Nhìn 3 con chạy đuổi bên em, chị lại mỉm cười như hạnh phúc.
Sau 47 ngày nằm viện, bé Beo đã được về nhà. Hiện nay, bé đã được 7 tháng tuổi nặng 7kg. Mỗi lần nhìn con ngủ say, chị lại hạnh phúc bởi 2 mẹ con chị đã cùng vượt qua tất cả những khổ nhọc.