Một câu chuyện đầy cảm xúc về nỗi đau và mong mỏi khi gửi gắm thiên thần nhỏ trong lòng mẹ.
Đêm qua cơn quấy khóc mãi mờ mịt ngủ, chắc do trở trời nên con khó chịu, vừa đặt con xuống nôi em lướt nhắn đòng hồ đã gần ba giờ sáng. Tối nay em có được đọc được lá thư tâm sự của một người phụ nữ bảy năm món mời “mong con” nhưng rồi phải chịu cay đắng khi nhìn những “tiếng con” bên người khác.
Trong lá thư ấy, chị kể anh và chị lấy nhau lâu rồi, trong suốt bảy năm hai anh chị tìm đủ mọi cách để có con mà không được, cũng đã uống cả trăm thang thuốc gửi từ Bắc vào Nam, đã và chỉ thử tinh nhân tạo đi đi về về ở Từ Dũ.
Những xét nghiệm, những lần tiêm chỉ trích từng đẩy đến mức từ một người sở tiêm từ bé, giờ thành nghiện kim tiêm luôn. Thời gian và tiền bạc dành cho việc “tiếm con” cứ dần dần trôi qua, cũng luôn theo tình cảm của hai vợ chồng. Dẫu vậy, mong mãi… mong mãi… con vẫn chưa về.
Hai anh chị cũng đã uống cả trăm thang thuốc gửi từ Bắc vào Nam, đã và chỉ thử tinh nhân tạo đi đi về về ở Từ Dũ. Ảnh minh hoạ
Thế là chị dành buồng tay, để anh đi tìm niềm vui mới, ở bên một người phụ nữ khác có thể sinh con được cho anh. Đến cuối lá thư, chị không hề oán trách, chị xin lỗi vì đã níu anh bảy năm, thời gian quá dài bắt anh ở bên cùng chị chịu đựng mà kết cục cuối cùng lại không thể cho anh một đứa con.
Cũng là phụ nữ, cũng đã làm mẹ, và cũng đã trải qua tình cảnh giống như chị ấy, nên em hiểu, đọc lá thư được đăng trên mạng mà xót xa, như chuyện ai đó chẳng hay.
Thương chị ấy, đứa con nào cũng không đáng để chị bị thương, mà cũng thương em, em cũng thương đi, cũng thương đi đến năm năm, có con rồi nhưng anh vẫn ra đi.
Em và anh, mình lấy nhau là vì tình yêu, yêu nhau hai năm thì cứ đừng đừng khoảng đứa được gần năm thì em có bầu. Nhớ lúc ấy vợ chồng mình vui lắm, ông bà nội ngoại hai bên ai cũng vui vì đã có cháu bế bồng.
Thế rồi, không may em gặp tai nạn, cái thai không còn. Lúc xuất viện bác sĩ cũng nói lần này của em nặng nề, ảnh hưởng đến phần tử cung, chỉ sau này khéo không có con. Em buồn, anh cũng buồn, mình buồn vì con mình không còn, và mình cũng sợ sau này mình không thể có thêm một em bé nào nữa.
Rồi mẹ em nghe người ta mách, cũng đưa em đi bắt mạch rồi uống thuốc Bắc, thử theo Đông y xem. Thuốc thì vẫn uống đấy đều đều ngày hai lần, nhưng hai năm rồi cũng chẳng có con. Anh vẫn ở cạnh bên an ủi em, đừng lo nghĩ nhiều, phải giữ sức khỏe, giữ tinh thần thoải mái cho con mời về.
Anh vẫn ở cạnh bên an ủi em, đừng lo nghĩ nhiều, phải giữ sức khỏe, giữ tinh thần thoải mái cho con mời về. Ảnh minh hoạ
Hai vợ chồng mình tình Đông Y không đượ, lại lôi lôi sang Tây Y. Bác sĩ tư vấn nên thử biện pháp thụ tinh nhân tạo xem sao, tuy hy vọng có mong manh, nhưng có hy vọng vẫn còn hơn là tuyệt vọng.
Thế là mình lại kiên trì tiếp tục theo kỳ khám của bác sĩ, đợi lấy trứng, đặt phôi, mong chờ kết quả, nhưng hệt lần này đến lần khác đều hổng. Em nhìn mãi anh buồn, lại nhìn thấy anh thấy lấm bỗng chiếu ngắn nhắn sang sàng xóm nổi lừng trời con hay chạy nữa, em bắt giác khóc.
Em tự trách cái số mình hậm hiu là liễu lĩnh liên lị đến cả anh. Em không rõ là anh nghe mãi trái quỵ nhiều, hay bản thân anh cũng đã nản chí hết niềm tin nội em, mà anh lạnh nhạt dần về em. Đó cũng là lúc em phát hiện ra anh có bạn gái.
Em biết nhưng em im lặng, em không dám làm gì hay trách móc anh. Vì em hiểu, anh khổ lắm rồi, anh cần có một đứa con. Nhiều lúc em muốn hỏi rõ anh, anh với cô kia là lợi dụng để xin con, hay anh thương cô ấy thật. Nhưng cũng đừng mất vì anh là em lại sợ, lại không dám cất lời.
Có những đêm anh về muộn, em vẫn đợi chờ anh. Có những đêm anh không về, em nhớ anh trong phòng, cả đêm không ngủ, chỉ miên man suy nghĩ về anh, về em đến khi trời sáng. Em cũng hay với việc đi đến bệnh viện thử tinh tảo phôi, đã mấy năm liền không có kết quả, nên em buồn xuống, em không đi nữa.
Anh nói với em, anh muốn ly hôn, em đồng ý. Em hiểu em nên “buông tha” cho anh, giờ anh đã có hạnh phúc của anh, bên cạnh anh không cần có em nữa. Nhưng cũng trong thời gian mình ly thần để hoàn tất thủ tục ly dị, em lại phát hiện mình có thai.
Khi phảt phải nói, em quá vui, không cần biết đây là hiệu quả của những thang thuốc thảo dược, hay là bởi vì em đang tâm sức của em trải qua này ở bậc đi trước, tình yêu của em mang trong bụng. Thôi cùng đã định là số phận, em thương con, em chấp nhận làm mẹ đành thần.
Người ta cứ nói, đứa con là sợi dây vô hình gắn kết tình cảm vợ chồng, nhưng em nghĩ không phải vậy, đều cứ phải không có con là chia tay, có con sẽ được gắn kết hay không cũng chỉ tùy mỗi người có trương sống hạnh phúc hay không được.