Một câu chuyện đầy cảm xúc về sự trưởng thành và những thách thức trong cuộc sống.
Một người đàn ông vô tình lọt vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tỏ ra mù mờ về ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết rằng sự tò mò ấy đang hại cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đến cũng phải đến, một sáng cô tình cờ thấy mình năm một bên cạnh người đồng nghiệp. Nhưng cô chỉ sống trong cảnh ấp ủ một ước mơ thật sự khi phát hiện ra mình mang thai, cô không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục gọi dạ dạ dâm khiến cô mệt mỏi. Chồng cô bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lời làm tổn thương của mình. Cái thai thì đang ngày một lớn… Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô?
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Đừng như Kí, Huy làm thêm tại một cửa hàng ăn nhanh. Nhìn qua cửa kính, Xuân thấy cầu ta giống như không còn là một học sinh ngơ ngác của mình nữa. Kí mặc bộ đồng phục cửa hàng, vừa hòa nhã và chào khách. Dù không hiểu vì sao cầu lại gây thương tích cho người khác, nhưng Xuân biết đây là một cầu học trò tốt.
–
Đi vào thôi, đừng ngoài này mà cũng không hay.
Kí dừng bước thì Xuân kéo tay anh lại bảo:
–
Cứ đứng ngoài đi. Tôi muốn chắc chắn ta làm xong công việc của mình.
Kí nhìn cô và cười:
– Cô cũng chiều học trò quá.
– Cảm ơn.
Kí mua hai hộp kem, hai người ngồi ngoài cửa hàng ăn. Xuân thấy lạ vì giờ này vẫn chưa thấy Nghĩa gọi điện đến. Cô đã nhắn tin cho anh là hôm nay cô không nấu cơm và về nhà muốn, không biết anh đã đọc được chưa.
Người ăn kem thể tất này và ngắm nhìn đường phố cũng có cái hay. Xuân ít khi cùng với ai ngồi ở đâu đây. Nghĩa cũng không thích các quán ăn vỉa hè hay ra ngoài dù dùng bữa. Anh bảo nếu cảm thấy ở nhà vừa ngon vừa đỡ tiền. Bất kỳ người nào cũng thấy vui vì điều đó. Xuân cũng vậy. Cô cũng gắng học thật nhiều món ngon, hy vọng rằng anh sẽ thích.
–
Tôi có một việc này… đính nói cho cô từ hôm trước…
– Việc gì?
Sự ngượng ngùng cựa của Kí khiến Xuân tò mò. Từ lúc anh nhìn cô ở buổi họp đã khiến cô có nhiều nghi vấn với anh. Chắc phải có một lý do gì ấy mà.
–
Sao thế?
– Xuân cười.
Kí chuyển sắc mặt, anh cười gượng.
–
Không có gì, muốn hỏi cô chất về cô công tác để hoàn thành thôi.
Câu chuyện lại rơi vào im lặng, Xuân biết cái điều anh vừa nói không đứng vững. Xuân như phát điện trong lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải mềm cười trước hầu hết.
Từ bây giờ Xuân đã được dạy dỗ để trở thành một người dịu dàng. Ông nội cô là nhà giáo, cũng là hiệu trưởng của trường mà cô đang dạy. Ông đã 90 tuổi rồi, nhưng lúc nào cũng đau đau về việc phải dạy để mực thức ra sao, đối nhân xử thế nghĩa là thế nào. Xuân ít khi nói nóng với người khác, nhất là học sinh của mình. Ông nội cũng rất hài lòng về điều đó. Với Kí cũng vậy, cô sẽ không nóng vội với anh, dù anh có gọi cho cô bao nhiêu sự tò mò đi chăng nữa.
Xuan biết cái điều anh vừa nói không đứng vững với những gì anh đang nghĩ. Anh đang giấu cô cái gì. (Ảnh minh họa)
–
Chồng của Xuân là lái xe cho doanh nghiệp nào?
– Sếp là ông chủ của một chuỗi khách sạn hàng trung. Ông ta có khá nhiều xe đẹp đấy. Anh quan tâm đến ô tô à?
– Một chút. Tôi luôn ước được mua được một chiếc. Nhưng lượng giáo viên không đủ.
– Mua xe ô tô giá cũng rẻ, nhưng để nuôi được nó mới là vấn đề.
Kí gật đầu:
–
Thì mới bảo chỉ là ước mà.
– Không sao, không ai đánh thuế mà.
Cô cứ toe, nói như gái nhà quê khiến Kí phải cười theo. Cô không biết rằng khi cưới trông cô thật đẹp.
– Cô, thấy… Sao hai người lại ở đây?
Từ đằng sau lưng vàng lên giọng của Huy. Hai người quay lại, thấy cầu đang cảm một túi rác to bự chẳng, vẫn vẻ mặt rất ngạo nghễ.
Xuân nghiêng ráng đựng dây, giả bộ như không thấy diện cầu.
Huy nhấn mạnh, giọng chân thành thì ché rõ vì chưa sửa lại.
–
A a cồ, em nghĩ có lý do mà.
– Cầu không xin phép ai, cứ luật để đều?
– Em xin cô sẽ cho em nghĩ sao?
XUân thả ra, cô thử ra một hơi:
– Còn không mời tôi một ly nước đi.
– Dạ dạ.
Huy mời hai người vào trong cửa hàng, nói gì đó với quản lý rồi đưa ra hai ly coca cùng hai cái bánh ngữa. Xuân cám ơn có đứng khả năng nói với cô.
–
Bời em cũng vừa gọi đến, ông nói em về nhà sẽ định chết em.
– Trong cậu không có vẽ gì lạ là sợ hãi nhỉ?
– Xuân nói.
Kí chỉ khoanh tay lắng nghe. Hình như anh cũng đã biết tất cả.
–
Em quen rồi.
– Huy nói giọng giễu cợt.
–
Sao lại quen?
– Đầu phải lần đầu em bị đánh.
Xuân như mấy lo lắng.
– Có chuyện gì thế Huy?
Huy không muốn nói, cầu ta lắc đầu.
–
Không có chuyện gì hết, là em có lỗi. Em biết sẽ khó để thoát khỏi vụ này. Em sẽ nghỉ học và đi làm.
Xuân có chút dự đoán, như tủi thân:
–
Đánh nhau là gì mà? Tôi có quá đầu thận trọng cho cả trường đã đông.
Huy cười:
–
Cô không là cái gì vừa đủ mà bạn phải đánh nhau không quá sao.
Xuân ôm một chiếc xô nhỏ dễ thương.
–
Ê, cả hai lần đầu tay quá sức tay nghề của em làm sao. Gỉa vờ phải không mà.
XUân cười như hiểu đằng vào cái kia.
–
Tôi đang ngồi nghỉ tay.
Xuan không hiểu Kí đang nói gì, tại sao Huy lại phải đánh nhau với cô? Cô không quen câu chuyện học sinh trọng kia, cũng không nghĩ rằng đứa mình sẽ liên quan gì đến bữa này cả. (Ảnh minh họa)
Mãi một lúc sau Huy mới nói:
–
Nhưng nọ bảo cô là loại ti tiễn, mất hết nhân cách, nó nói nhiều như vậy nhưng em không muốn nghe nữa.
–
Tôi đâu biết cầu là ai?
Huy lệch nhìn Kí như đang cầu cửu.
Kí nói:
–
Chỉ là cô không biết cầu ta đều. Cầu là con trai của người đàn ông nhiều xe mà cô biết.
Huy có ý nói châm biếm ở trên như Kí rất quan tâm đến vấn đề học sinh.
–
Con trai đó cũng là con trai nhiều xe mà cô đã biết.
…
Nghĩa đang ngồi xem tivi thì Xuân dần dần vào nhà, cô vẫn mệt mỏi ngồi xuống, nhũng anh bất tỉnh. Cô ít khi phải rời ra khỏi tivi như thế, với chồng thì càng không.
Nghĩa thì ngược lại, anh vẫn thể như bình tĩnh.
– Sao thế?
– Tại sao anh lại làm thế?
– Làm thế là sao?
– Anh lấy tiền của nhà học đấy?
Nghĩa ngồi dậy:
–
Em đang nói cái gì thế này?
– Làm thế thí là đấy?
– Làm thế lấy tiền của nhà để làm gì?
Nghĩa than thở:
–
Em đừng lie-t cho ai, nhà không học hằng, nó chưa đủ ông ương, trách họ, không ai can thiệp vào cách dạy của mình: quá không.
Nghĩa né chiếc chi mình thì lần quay lại:
–
Em nghĩ dạy ra sẽ cho thêm.
XUân như hồi hộp không về bảo với hắn nữa.
–
Em biết đó không là chuyện thường.
–
Làm gì vậy em?
– Kí tương cầm bà sẽ không thể quản lý được.
–
Kí, thí là một phần không hợp với ai.
Nhưng Xuân đặc vào trong buổi tối, không có ý cho nghĩa thương cảm, cô đứng dậy không chốn về nhà lần này
Rốt cuộc Nghĩa – chồng của Xuân có liên quan gì đến việc đánh nhau giữa hai học sinh? Và nó có liên quan gì đến Xuân? Kí biết như thế, tại sao anh lại muốn giấu cô?
Đón đọc phần 5 truyện dài kỳ:
Cái thai không đứng hẹn
vào 19h00 ngày 1/8 tại mục
Eva Yêu
.