Bài viết chia sẻ về hành trình và sự nỗ lực của một người trẻ, từ khát vọng đi học đến cách thức kiếm sống, mang đến cảm xúc chân thật và sâu sắc.
Giàu bỗng, mẹ chuyến không được học đại học nữa, tôi quyết tâm làm giàu bằng mọi cách để bám trụ ở thành phố chứ nhất định không về quê. Dẫu may để tôi thực hiện ước mơ khi tôi lọt vào mắt xanh của một thiếu gia giàu có.
Bỗ mẹ sinh được 3 anh em tôi, anh cả đã lấy vợ, có một cô con gái tròn tuổi khái niệm và anh chị vừa mua đất, cất nhà ra riêng ở làng bên. Anh hai tôi sau khi tốt nghiệp trung cấp nghề đã khăn gói vào tận khu chế xuất trong Nam để kiếm sống. Vậy là ở nhà còn mỗi mình tôi là gái út, bao nhiêu tình thương, chăm sóc bỗ, mẹ dành cả cho tôi. Được cài là tôi hiện thành, chỉu khó học nên hết cấp III tôi đẻ dành đầu vào đại học kinh tế trên thành phố.
Ảnh minh họa
Sự hạnh diện, niềm vui mừng vì tôi đã đậu đại học không phải lo của bỗ, mẹ khi tiền tôi lên đường nhập học. Bỗ chỉ vụt tốc tôi rồi quay đi giấu ảnh mắt buồn buồn, còn mẹ không thôi thủ thỉ, nhắc đi, nhắc lại những lời dặn dò mà trước đó mẹ đã nhiều lần nhắc tới. Hiểu lòng bỗ, mẹ tôi hứa sẽ học tốt, sẽ sống tốt để bỗ, mẹ yên tâm…
Mang theo tiếng là gái quê nhưng từ nhỡ đến lúc chỉ có ổn rồi học, so với bạn bè cùng lứa tôi thuộc diện tráng da, dài tóc, vóc dáng, khuôn mặt ưa nhìn lại sống rất thân thiện nên không khó để tôi nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống tập thể của những sinh viên xa nhà.
Hết năm thứ hai, theo gương mấy đứa cùng phòng tôi đã làm thêm ở một shop bán giày thể thao trong phố mà không về nghỉ hè như những năm trước nữa. Thật ra chi phí cho học hành, sinh hoạt của tôi đã có bỗ, mẹ lo, nhưng nhu cầu làm mới mình để bắt kịp nhịp sống, sớm hòa nhập vào cuộc sống tập thể của những sinh viên xa nhà vẫn là điều mà tôi luôn muốn.
Sở dĩ bỗ, mẹ buồn tôi nản lại thành phố cho đến kỳ nghỉ hè trở về với bỗ, mẹ như một đứa con ngoan ngoãn, rồi sau đó khăn gói lên tầu ra phố tiếp tục làm nhân viên bán hàng cho shop. Giàu bỗ, mẹ chuyến không được học đại học nữa, tôi quyết tâm làm giàu bằng mọi cách để bám trụ ở thành phố chứ nhất định không về quê.
Dẫu may để tôi thực hiện ước mơ được mà tôi lọt vào mắt xanh của một thiếu gia giàu có. Anh ghé shop mua một lúc 2 đôi giày đắt tiền và hài lòng thương cho tôi không cần đếm, cùng lời thủ thỉ ngọt ngào mỗi tôi đi cafe với anh khi tôi hết ca trực.
Từ những buổi cafe trong quán đông người đến những tối muộn chỉ có tôi và anh bên nhau chỉ chưa đầy một tháng. Lần nào đến đoạn tôi cũng làm tôi choáng ngợp vì sự sang trọng, dư tiềm, đủ cửa ở anh, và lần nào trở về nơi trọ tôi cũng có một bó hoa tươi kèm theo số tiền không nhờ từ anh, khiến tôi ngỡ mình trở thành số 1 đối với anh…
Rồi cái gì đến phải đến khi tôi miềm lòng lòng qua đêm cùng anh trong khách sạn sau khi anh hứa như đinh đóng cột rằng anh sẽ đưa tôi về mặt bỗ, mẹ anh và sẽ cưng chiều tôi trong thời gian sống nhạt nhất! Vậy mà cho đến hôm nay 2 tháng đã trôi qua từ ngày tôi trao cho anh cái quà quý giá của đời người con gái, anh vẫn biết tỉ mỉ, mặc cho tôi chiều nào cũng ngóng đợi anh khi tôi hết ca bán hàng ở shop…