Một câu chuyện đẫm nước mắt về tình yêu, gia đình và những thử thách trong cuộc sống.
Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình khá giả. Bố mẹ tôi kinh doanh nhà hàng nên từ sớm tôi cũng được tiếp xúc và học hỏi kinh nghiệm từ bố mẹ. Tôi quen T. từ hồi đại học, anh hơn tôi 1 khóa. Anh đẹp trai lại cực kỳ cao ráo, tính tình thì ngoan ngoãn, không ăn chơi, rượu chè, cờ bạc. Cả hai chúng tôi đã ra mắt gia đình nhau, bố mẹ anh thì quý tôi hơn vàng, thường xuyên mời tôi về ăn cơm.
Yêu T., tôi không tiếc anh bất kỳ thứ gì. Đi ăn, đi chơi tôi đều là người trả tiền, bởi tôi biết nhà anh không được khá giả như nhà tôi. Tôi đầu tư quần áo, giày dép,… cho anh. Sắm sửa ngoại hình, ăn mặc đẹp và, trông anh không khác gì người mẫu trên báo. Bởi thế nên anh đi gặp bạn bè, tôi cũng vui vẻ đi theo. Được nào cũng xuất xứ ghen tỵ vì tôi may mắn gặp được người yêu bảnh trai, lại hiện lành.
Anh đẹp trai lại cực kỳ cao ráo, tính tình thì ngoan ngoãn, không ăn chơi, rượu chè, cờ bạc. (Ảnh minh họa)
Ra trường được hơn 1 năm, tôi làm việc cho gia đình để sau này tự kinh doanh riêng thì tin vui đến. Tôi có thai. Nhà anh mừng lắm, giúp đỡ nhanh. Hai bên gia đình đều tiến hành dạm ngõ, ăn hỏi. Chỉ chờ tổ chức đám cưới thì một biến cố lớn xảy đến với nhà tôi: gia đình tôi phá sản, bố tôi bị một nhân viên thân tín lừa, phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
Tài sản bị tịch biên, căn nhà ở trung tâm thành phố cũng mất, gia đình tôi phải thuể một nhà trọ chật chội ở tạm. Tôi quá hoảng loạn vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên liên lạc với T. không tìm được anh. Mẹ anh ra vỉa gương mặt lạnh lùng, khác hẳn với thái độ đon đả mỗi khi:
“Cô đến đây làm gì?”
Tôi không hiểu ý bà là sao, bệnh thường bà vẫ nói “mẹ, con” với tôi mà.
– Con đến tìm T. Con gọi mãi mà anh ấy không bắt máy.
– T. nó bận đi làm rồi. Cô đừng làm phiền nhà tôi nữa. Giờ gia đình cô phá sản, nợ nần chồng chất, tôi nghĩ anh nên có trách nhiệm với con cái, cô không có quyền đòi hỏi cả đâu.
Cảm thấy mất đất dường như sắp xuống đền nỗi, tôi khóc cạn nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tôi gọi điện cho T., số điện thoại thuế bao. Cảm thấy mất đất dưới chân giống như sắp xuống đền nỗi, tôi khóc cạn nước mắt. Nhưng khi về tới nhà, thấy bố mẹ vừa trải qua vài hôm mà đã như gia đình đi hàng chức tuổi, tôi nghĩ mình không thể chìm đắm trong đau khổ được.
Tôi bàn với bố mẹ việc vực dậy. Quan trọng nhất là phải có vốn. Tôi may mắn được một số bạn bè thân thiết giúp đỡ, cho vay mà không lấy lãi. Chúng tôi bắt đầu từ con số 0 với 1 cửa hàng ăn vặt online. Tôi cũng nhờ người am hiểu về công nghệ giúp quảng cáo sản phẩm trên mạng. Đúng là đỉnh lúc hoàn nản mới biết ai là người thực sự tốt với mình.
Cứ thế, tôi vác cái bụng bầu ngày càng lớn đi khắp thành phố để ship hàng. Bố mẹ tôi ở nhà lo nhập nguyên liệu, nấu nước, đóng gói, nhận đơn,… Không ai nhắc đến T., con rể hết của bố mẹ. Ông bà cũng không muốn làm tôi thêm tổn thương, suy nghĩ.
Đến giờ, con trai tôi đã được 4 tuổi. Với tâm lý sắc sảo của bố mẹ, cả sợ cả chục cũng không phải con cháu nhà nào khác cả. Anh T. cũng lấy vợ rồi, thỉnh thoảng thấy ra chị gái chúc tuổi, tôi nghĩ mình không thể chìm đắm trong đau khổ được.
Giờ tôi chỉ sống vì bản thân, bố mẹ và đứa con bé bỏng. (Ảnh minh họa)
Sau khi ruồng bỡ tôi 2 năm, T. lấy vợ. Nhưng vừa rời anh ta bắt liên lạc với tôi, mong tôi cho được gặp con. Tôi từ chối. Cả gia đình anh ta tới nhà tôi để nói chuyện, xin tôi tha thứ và nhận con, nhận cháu. Tôi chỉ nói:
– Con tôi do tôi đẻ ra, nuôi lớn, nó mang họ của tôi nên không phải con cháu nhà nào khác cả. Anh T. cũng lấy vợ rồi, thì đừng mong chờ.
Mẹ anh bận khóc lóc:
– Bác xin lỗi, là do bác. Vợ thằng T. không đẻ được. Giờ bác chỉ mong cháu cho thằng bé được có bố, có ông bà nội.
Tôi cười nhẹ, hóa ra vì thế hết hẳn việc nình nhờ thì đã châu mà ngày trước đã ruồng rẫy.
– Bố và ông bà nội của con tôi đã chết lâu rồi. Thôi muốn rồi. Bác vẫy cho.
Giờ tôi chỉ muốn sống vì bản thân, bố mẹ và đứa con bé bỏng. Nhưng còn người đó đã tàn nhẫn đánh đi xuống vực sâu của tuyệt vọng, đã quay lưng khi tôi cần nhất, thì giờ cũng không xứng đáng được không mà nhận bất kỳ thứ gì từ tôi.