Làm Dâu Địa Ngục: Phần Kết

Spread the love

Một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử và những khó khăn trong hành trình nuôi dạy con cái.

Là mẹ của một cô bé, tôi không thể không nhớ về những ngày tháng nuôi dạy cô con gái nhỏ của mình. Nếu nói thật thì, tôi vẫn đang tâm tư về con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đầy ngây thơ, trong sáng. Tôi thường chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp mà đứa trẻ sẽ mang lại cho cuộc đời, như là niềm vui và hạnh phúc cho gia đình.

Đừng bỏ lỡ phần 1 của câu chuyện:

Làm mẹ chốn đìu hiu

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu.

Điều kiện Việt tuyệt vời không phải là chuyến đùa con trong bầu ánh sáng, mà là ước mơ anh ta từng nuôi dưỡng trong lòng khi được trở thành cha. Thì chắc chắn, hình ảnh cậu con trai ấy là một điều tuyệt vời qua ngày tháng với anh.

Như cái kim trong bọc lâu dài, mẹ chồng trong toàn bộ câu chuyện cũng không thể trở thành sở hữu của riêng con trai mình. Mọi điều đã thực sự phát điên về điều đơn giản đó. Cả ngày bà cũng phải đợi bên khuôn viên nhà mình để suy ngẫm về những điều không vui, đôi khi lại khiến nhiều người khổ sở hơn.

Thật tình, không có gì như việc lắng nghe và chăm sóc con cái, và mẹ thường nghe con mình phát biểu cảm xúc về những điều mà nó đang trăn trở khác với người khác nữa.



Xem như đây là của quý theo đuổi!

– Giữa cô ấy đã bền bỉ sau một thời gian không gặp gỡ. Ông nói đầy hào hứng. –

Trước đó là chưa gì tôi không tốt với cô…



Mẹ, dù sao thì hai người vẫn là ông bà của Khoai. Nếu có gì khó khăn, hai người cứ tìm đến con. Con sẽ hết lòng giúp đỡ.

– Tôi bảo –

Ngày Viết ra sao rồi?


– Nó đang làm việc mà quay lại mới đây thì đã đến, nhẹ nhàng như mọi khi.

Việc cùng con cái gắn bó chắc chắn sẽ không phải là một cuộc hành trình dễ dàng. Nhìn bỗng thấy nên chăng bây giờ con mình, chắc tôi không nghĩ đến những điều tốt đẹp. Mọi người đều nhìn thấy, hơn là tình cảm giữa con cái.

Một ngày thứ bảy, tôi đưa Khoai đến khu vui chơi giải trí. Thần bếp hiểu đồng và tỏ ra thích thú với những trò chơi ở đây. Hai mẹ con chờ đợi, như chút vui đã dần kéo dài. Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu đời hơn thế. Cảm giác như cuộc sống mới đang hồi sinh trong mình.

Tôi đã có con trai ở bên cạnh, có một người đằng ông bên cạnh. Dù đời còn dày, nhưng cũng tâm nghĩ rằng đây là một kết thúc tốt đẹp. (

Ảnh minh họa

)


– Mẹ ơi!

– Khoai gọi.



Cái gì con?


– Chờ, chờ…

Tôi quay lại, thấy Thành đang cầm một bó hoa chuẩn bị gửi cho mình. Anh mặc quần áo chỉn chu như tham gia một cuộc họp, đầu tóc bóng nhẫy. Tôi muốn hỏi. Sau đó, anh đi tới gần tôi và chia sẻ bó hoa ra:



Cái này… tặng cho Khoai!

Tôi phì cười, nhận lấy bó hoa từ tay anh:


– Tôi giúp Khoai cảm ơn.

Chúng tôi bắt đầu gần gũi với nhau, một khoảng thời gian rất dài trôi qua, không ai nói với ai câu gì. Xung quanh là những tiếng cười của trẻ con, của những người lớn, của những vòng đu quay và máy móc chạy rì rầm. Tôi nhìn bó hoa trong tay mình, nghĩ một cách khá trút xuống.



Ly vừa sang Pháp, cô ấy gửi lại cho em thứ này.

Tôi nhìn xuống bàn tay của Thành, trong đó là một chùm chỉa khoai.



Cả nhà cũng không muốn làm gì, cô ấy nói em có thể chuyển qua đây ở tạm.


– Trời đất, thật sao?

Thành gật đầu.



Cô ấy cũng không quên có thể đến đó đính kèm theo anh.

Tôi lướt anh:



Đừng có nhớ mày.

Thành rít lên một cái, gật vai tôi rất tự nhiên:



Chứ em mộc đi chỗ nào, anh mộc đi chỗ nào, có đầy đủ điều kiện để đến với nhau, sao em cứ làm khó anh vậy?

Tôi cảm thấy rất không thoải mái, dễ dàng thêm bó hoa vào tay anh:


– Người ta nói không ai tìm hai lần trên một dòng sông.

Tôi bỗng bật lên, anh đuổi theo:


– Nhưng anh đâu phải là sông hả Thành? Anh đã yêu em và cho em ngần ấy năm, làm gì có ai hoàn hảo đến vậy? Em kiếm đâu ra được người như anh chứ?


– Vậy sao cứ phải là em?

Thành cũng đứng đấy, mọi thứ xung quanh như trở nên im lặng. Thế giới của hai chúng tôi không còn gì khác ngoài hai đứa, anh nhìn tôi và tôi nhìn anh. Trong tận sâu trong trái tim mình, tôi thấy mình như đang bồi hồi nhớ những năm tháng thanh xuân rực rỡ.

Anh bảo:



Vì anh yêu em.

Trong cái giây phút “thiêng liêng” ấy là thể, thì điển thoại tôi lại nổi chuông khiến tôi phải giật mình. Là Yến gọi? Tôi vội vàng nghe máy để che đi sự ngượng ngùng bên Thành.


– Con kia, mày đừng có ý ngay cho tao. Nếu mày dám từ chối thì nghỉ chơi đi.

Tôi nhìn xung quanh, không hề thấy nó đâu cả. Tôi lại nhớ mãi đến Thành, chẳng lẽ vậy…



Anh…

Thành kéo tay tôi đi.


– Đi nào, phải nghe lời bạn chứ, đừng có nghe không? Hôm nay bác anh nói muốn ăn mừng.


– Ăn mừng cái gì cơ?


– Mừng chúng ta thành đôi.


– Bây giờ, tôi đã nói gì đâu.


– Anh biết, trong lòng em đang đồng ý rồi.

Tiếng cười của chúng tôi cứ đan xen nhau, rồi hòa tan vào đám người lần lượt ở khu vui chơi này. Nếu ai đó hỏi tôi hạnh phúc là gì? tôi sẽ nói, là yêu và được yêu. Tôi đã có con trai ở bên cạnh, có một người đằng ông bên cạnh. Dù đời còn dày, nhưng cũng tâm nghĩ rằng đây là một kết thúc tốt đẹp. Phải không?

Back To Top