Bài viết này kể về hành trình của một người mẹ đối mặt với trầm cảm khi mang thai, mang lại cái nhìn sâu sắc về nỗi đau và sự kiên cường.
“Khi tôi than phiền về việc bản thân cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, ai cũng chỉ chép miệng rằng mang thai ai chẳng thế”
Câu chuyện một mẹ bầu 7 tháng ở Hải Dương hiện đang thu hút sự chú ý của dư luận gần đây. Nó cũng như một hồi chuông cảnh báo về trầm cảm khi mang thai, một chứng tâm lý chưa nhiều người hiểu và quan tâm không chỉ tại Việt Nam mà cả trên thế giới.
Với mong muốn nâng cao nhận thức về trầm cảm khi mang bầu, bà mẹ một con Casey Mullins (sống tại Indiana, Mỹ) đã chia sẻ một bài tâm sự dài về những ngày tháng mang bầu đầy sóng gió của mình. Câu chuyện của cô hiện đang thu hút lượng lớn người chia sẻ.
Casey viết:
“Vào năm 2004, tôi từng tự sát với đứa con trong bụng. Khi đó, tôi mang thai 7 tháng và đã có ý định kết thúc cuộc sống của bản thân cũng như đứa con chưa chào đời.”
Đương nhiên không ai có thể nói tự sát là lựa chọn khôn ngoan. Nhưng lúc đó tôi không khỏe, không được điều trị và không được kiểm soát. Tiếng kêu cứu của tôi đã bị bỏ qua chỉ vì tôi đang mang thai. Thay vì hỏi tôi có chuyện gì, mọi người chỉ biết nói rằng “Cố lên!”, “Ai cũng vất vả vậy thôi!”
Mọi người đều nói “Ai mang bầu cũng vậy thôi!” khi nghe tôi than phiền. (Ảnh minh họa)
Hơn 10 năm trước, chứng Hyperemesis Gravidarum (nghén nghiêm trọng cả thai kỳ) chưa được nhiều người biết đến nhưng tôi đã hiểu nó một cách rõ ràng. Nó có nghĩa là tôi sẻ nôn mửa nhiều lần mỗi ngày, từ khi mang thai cho đến khi lén bận đi.
Trong thai kỳ, tôi sút gần 30kg và chịu đựng nhiều tác dụng phụ khác của việc nôn quá nhiều. Hãy tưởng tượng cảm giác đau đớn kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ và nhận liên tiếp 9 tháng, bạn sẽ hiểu được phần nào cuộc sống của tôi lúc đó. Nó thực sự là địa ngục.
Mỗi tuần càng trở nên tồi tệ hơn khi tôi có dấu hiệu trầm cảm khi mang thai, tức là thường xuyên u uất, buồn rầu thay vì hạnh phúc như những người phụ nữ mang bầu khác.
Tôi như một người điên luôn mỉm cười mỗi khi em bé trong bụng di chuyển. Tôi quát mắng để con bé dừng lại và mong con bé hãy biến mất. Tôi nhớ mình đã muốn đấm vào bụng nhưng không thể làm vì nó sẽ khiến tôi nôn mửa.
Và rồi một buổi sáng, tôi tính tự tử và nghĩ mình không muốn mang thai nữa, mình cũng không muốn sống nữa. Tôi tìm quanh nhà và nhét vào miệng tất cả những viên thuốc mà tôi thấy rồi bỏ lại cái chết như một sự giải thoát.
“Tôi từng nghĩ cái chết là sự giải thoát cho mình và đứa con trong bụng”. (Ảnh minh họa)
Sau đó vài giờ, chúng tôi nhận ra điều bất thường nên xông vào phòng và đưa tôi đi cấp cứu. Đến bệnh viện, tôi được theo dõi liên tục cả ngày. Nhìn các bác sĩ, y tá vất vả vì và vàng, tôi không hề vui. Cảm giác duy nhất của tôi là sự nặng nề vì ý định tự tử của bản thân đã thất bại.
Những tháng ngày sau đó càng khủng khiếp hơn. Khi mọi người biết bạn đã có ý định tự tử trong lúc mang bầu, bạn sẽ trở thành một con quỷ trong mắt họ. Họ dò xét, họ đánh giá và bình phẩm bạn là một kẻ ngu si, ích kỷ.
Tôi sống những tháng cuối thai kỳ dưới sự giám sát chặt chẽ của gia đình và những người ấy. Nhưng bản thân tôi vẫn không hề phản kháng với sự chào đời của con gái. Tôi chỉ đành giả vờ thấy trống rỗng, vờ cảm thấy mọi thứ.
Ca sinh của tôi diễn ra tốt đẹp nhưng tôi lại tiếp tục trải qua cuộc chiến với trầm cảm sau sinh trong 1 năm đầu đời của con gái.
Đến bây giờ, ý nghĩ mang thai lần nữa khiến tôi sợ hãi đến lạnh sống lưng. Nghĩ đến việc phải nôn nghén và trầm cảm một lần nữa khiến tôi không dám đối diện điều đó.
Tôi sợ hãi không dám kể chuyện mình đã tự tử vì sợ mọi người chỉ trách. (Ảnh minh họa)
Luôn luôn có một sự kỳ thì xung quanh trầm cảm và tự tử, và trong một thời gian dài, tôi thì sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã từng tự tử vì sợ hãi sẽ bị chê bai cả bản thân và con trong lần mang thai đầu.
Nhưng bây giờ tôi biết rằng tôi không phải là người duy nhất đã trải qua chuyện này. Tôi nghĩ rằng việc chia sẻ câu chuyện của tôi có thể giúp được những phụ nữ mang thai trên khắp thế giới cảm thấy ít cô đơn hơn. Tôi không xấu hổ vì tôi là người năm 2004 vì cô gái đó không phải là tôi.
Cô gái đó bị mắc kẹt bên trong cơ thể ấm yếu của chính mình và bị bắt làm con tin bởi một cơn bệnh khiến cô tin rằng cuộc sống của cô là vô giá trị.
Tôi không mong đợi mọi người ngay lập tức thay đổi quan điểm của mình về trầm cảm và tự tử nhưng tôi hy vọng rằng nói chuyện cởi mở về nó sẽ mang lại nhiều hiểu biết và lòng từ bi giữa những người bị trầm cảm.