Làm Dâu Địa Ngục: Phần 18 – Những Biến Cố Kinh Hoàng

Spread the love

Một câu chuyện đầy xúc cảm về tình yêu và trách nhiệm trong gia đình giữa một người cha và con trai.

Để làm dâu, đừng chỉ nghĩ đến vẻ ngoài mà hãy hiểu rằng mọi thứ còn lại bên trong mới là điều quan trọng. Dù khó khăn cho phụ nữ, nhưng những người làm mẹ vẫn phải sẵn sàng cho tình huống khi con cái sinh ra, để hiểu rằng nhiệm vụ không chỉ là chăm sóc con cái mà còn là sự kết nối giữa các thế hệ. Đó chính là khỏi nguồn mẫu mực tình thương dành cho con: “Thanh mang hoài sắt con!”

Mọi hy vọng đều nằm bên trong mỗi người mẹ. Bất ngờ, Thanh phải đấu tranh để giành lại con từ tay những người khác.

Nội dung trong phần 1 của câu chuyện dài kỳ:

Làm dâu nối địa ngục

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu

.

Thật ra làm việc trong nhà vệ sinh cũng có cái hay của nó, điều này được coi là thế giới của đàn bà, cũng là nguồn cội của mọi câu chuyện trong công ty này. Tôi không quan tâm đến chuyện của công ty, nhưng mỗi bận bạn đồng hành, tôi đều phải thận trọng.

Thanh là cháu của một luật sư giỏi, anh thông minh, tự mình mở một công ty in vì nhìn ra được hướng kinh doanh từ sớm. Hiện nay tuy là một người có trách nhiệm trong công nghệ hiện đại, việc đọc trên điện thoại là phổ biến, nhưng vẫn có một lượng độc giả âm thầm với sách giấy. Anh tập trung khai thác ý tưởng tưởng in nghệ thuật theo kiểu xưa cũ, đắm mình vào thêm mỹ và liên tục đưa ra những ý tư tưởng xuất bản cho các công ty sách nên kiếm được khá nhiều hợp đồng.

Lấy Ly một phần vì tình yêu, một phần vì mẹ vệ sinh cho anh tiện mở công ty. Chuyện này cũng được bàn tán nhiều trong công ty rồi nhưng với đàn bà thì một chuyện nổi mới khiến vẫn là mới. Khi tôi quen Thành, anh cũng đã kể hết cho tôi những chuyện đó. Chỉ trừ chuyện Ly vô sinh, và mẹ cổ ấy cần một đứa cháu. Điều ấy càng khiến tôi chắc chắn hơn về việc anh đang muốn trả lại bà bầu bằng việc để thuế.

Tôi vội vàng nhớ chuyện này với Yến, nó huých tay tôi rồi làm mặt đẻu giọng:


– Mày đang tính muốn quay lại với ông Thành hả?

Tôi gật nó ra:


– Đứt có nói bữa. Việc còn chưa khiến tao mệt à?


– Tao còn lại gì mày nhu. Nhưng mà này, tao nghe đều mẹ chồng mày hôm qua đặt con dâu tương lai đi xem vậy cười đấy. Đúng là làm trò cười cho thiên hạ, mà chồng còn chưa ly hôn đã làm ba cái chuyện…

Tôi thấy dạo này:


– Tao cũng chán rồi. Những thứ như vậy không cần kể với tao nữa.


– Kể cái gì mày mà kể, ngươi ta nói thì tao nghe thôi.


– Mày nghe từ ai?


– Thì đó là bạn của mình chứ ai. Đầu phải mỗi mình tao quan tâm đến mày. Với lại ông Việt giờ công khai hơn yêu thương với con bé kia, mày lần tao còn gặp ở trung tâm thường nữa kìa.


– Mặt anh ta cũng dày thật.


– Tại mày hiền quá đấy. Đừng ra mày phải cứng rắn ngay từ đầu thì mọi chuyện đã êm đẹp hơn rồi.


– Ủa, có lẽ thế.

Tôi tin rằng cả đời này mình sẽ không được ở bên con trai, thậm chí mình phải để một đứa khác để dẫn tình yêu thương cho nó. (Ảnh minh họa)

Tôi quay vào phòng ngủ với Khoai, nó là niềm vui, niềm an ủi của tôi lúc này. Hằng ngày làm việc về, được ôm nó trong vòng tay mà tôi còn nghĩ mình đang nằm mơ nữa. Tôi cũng tin rằng cả đời này mình sẽ không được ở bên con trai, thậm chí mình phải để một đứa khác để dẫn tình yêu thương cho nó.

Điều càng thêm trông vắng, tôi nhìn bàn tay của mình. Giờ đây chắc chắn còn ai nằm vào nữa rồi.

Tôi đi học yoga vào buổi trưa, sau giờ là làm buổi sáng. Cũng là một cách để nghỉ ngơi. Rất lâu rồi không thấy Thành đi tập nữa, có lẽ là anh ta bận quá cùng nên. Yến thì đang vào một project mới, nó là việc truyền thông nên đặt này cũng ít có thời gian để tận tụng.

Tập xong, tôi nhận được tin của bác Thành, bác nói muốn gặp tôi để bàn về chuyện ly hôn. Nhớ lại trước kia Thành có đưa cho tôi tập tài liệu, tôi thật bắt lịch sự quá, không gửi được cho tôi một lời cảm ơn chứ.

Khi tôi đến thì Thành đã ngồi nói chuyện vui vẻ với bà, trong hai người có nét giống nhau, nhìn qua lại tưởng tượng hai mẹ con.


– Sao cả anh cũng đến đây nữa?

– Tôi hỏi.

Thành vẫy tay gọi nhân viên rồi mới trả lời lại:


– Là anh đã tạo ra cuộc hẹn này mà.


– Phải đẩy cháu, Thành đã kể với bác mấy chuyện rồi. Hoá ra cháu là người mà nó vẫn nói ngày trước.


– Ngươi nghĩa gì cũng hơn này đấy.

Bác của Thành cứ vậy mà nhấn mạnh, ánh nhìn của bà đã khác hơn nhiều. Thản thiệt hẳn, gần gũi hẳn.


– Cháu đừng lo gì cả, bác sẽ giúp cháu vượt qua chuyện này dễ dàng. Nếu hứng muốn ông Hiểu (bố chồng tôi) vào giúp sức, bác tự tin là mười ông ta cũng không thắng được bác.


– Thật thế à?

– Tôi vui mừng –

Cháu cũng không cần gì nhiều, cháu chỉ cần quyền được nuôi con trai cháu.

Bác của Thành có vẻ ngã ngửa khi nghe tôi nói vậy, bà quay sang nhìn Việt:


– Sao lại chỉ có con trai?

Thành tiếp lời:


– Bác đừng nói gì cả, bác định sẽ giúp cháu có lại toàn bộ số tiền mà bố mẹ cháu đã đưa cho họ.


– Không cần nữa đâu ạ, dù cháu biết là bác thật lòng muốn giúp cháu. Nhưng số tiền đó coi như là cháu bố thì cho hẳn vậy. Nhà cháu tuy không có nhiều tiền bằng họ, nhưng cũng không thiệt là nhiều.


– Cháu hãy suy nghĩ sâu xa, không lấy hết trắng thì cháu phải lo cho con trai sau này. Đây là bắt buộc, chứ không phải là chuyện của lòng tự trọng. Họ chờ cháu sẽ lên mỗi lần chỉ quan tâm cháu có lấy hay không thôi. Tốt nhất vẫn phải biết cháu cao thương, chuyện sách như thế nào. Họ chỉ quan tâm cháu có lấy hay không thôi. Tôi gì mà không lấy.

Thành gật đầu:


– Phải đấy. Cái gì là của mình thì cứ lấy lại hết.

Đúng lúc ấy thì phụ vụ mang cặp vợt ra cho tôi.

Tôi thừa biết việc này có thể giúp cho tôi.

Họ nói cũng có ý định ngồi cho tôi.

Khi họ nhắc đến chuyện trên đây, trời dần sáng.

Lần này nếu không có Thành, e là rất khó để tôi có một cái hội để bàn chuyện gia đình này cho tôi. (Ảnh minh hoạ)

Tôi gửi bà một lời cảm ơn chân thành, tôi hy vọng là sẽ không trích ra một số tiền để trả bà. Nhưng bà nhất quyết không nhận.


– Để anh đưa em về công ty.

Lúc ấy đã là hai giờ chiều, vừa kịp kép lộc vào giờ là làm.

Chúng tôi ra khỏi quán, thì tôi từ ngoài Việt cùng với người tình của anh ta đi vào. Họ tay trong tay tình tứ như một đôi yêu nhau thắm thiết, tôi nhìn qua cũng thấy Việt hạnh phúc như thế nào. Trong lòng tôi như có gì nhói.

Tôi còn nghe loáng thoáng Việt nói huỳnh hoang:


– Đợi anh ly hôn xong anh sẽ cho tên em vào căn nhà của chúng ta. Em yên tâm đi, mọi chuyện anh sẽ lo hết.

Cô ta cười khúc khích:


– Gớm chứ kìa.

Tôi đứng không nổi như bì ai đó cảm cung bận xuyền qua tim. Còn Việt, anh cũng như bớt ngại khi thấy tôi. Không, không phải vì anh mà tôi đứng lại nữa, vì đã lùi lại, tôi phải chạy trốn nếu đang đi cùng Thành.


– Cô…

– Việt đưa tay ra chỉ tôi rồi sang Thành.


– Hay quá nhỉ, giờ tôi ra là lại bị lôi lại người khác đấy. Cô cố chịu tăng lại, còn đường này càng không còn ai sống tốt hơn; anh làm mất đi chính bản thân mình.


– Cô cố gắng đến mấy cũng không nuôi lại bận tâm về những đứa con gái ấy mà thôi.

Trong cuộc chăm chỉ sắp diễn ra thì tôi vẫn đứng như trời trồng chăm chầm chập vào cỏ gãi kia.

Cỏ gãi đang đi cùng Việt chính là cỏ gãi tôi đã gặp trong nhà vệ sinh ấy. Nhưng lúc ấy tôi đứng hình đã không thể đổ vỡ được.

Cuộc ly hôn cũng chưa được giải quyết, Việt đã cùng người con gái khác tay trong tay ngoại phố. Nhưng anh ta không hề biết mình đang bị lừa dối. Liệu Thành có nói cho anh biết điều đó?

Đón đọc phần 19 truyện dài kỳ:

Làm dâu chọn địa ngục

vào 19h00 ngày 22/7 tại mục

Eva Yêu

.

Back To Top