Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình mẫu tử và lòng kiên định trong cuộc sống.
Làm dâu được nắm nắm, cũng là nắm nắm Thanh nhận nhiệm vụ chống đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có khó khăn, cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm làm mẹ chồng. Không như những thế hệ trước, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đợi hồi bà đã bé nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẹ từ cũ của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang hoạ sát con!
Đón đọc phần 1 truyền dài kỳ: |
Kể từ ngày hôm ấy, tôi lại càng không dám gặp mặt Thành nữa. Thỉnh thoảng khoảnh khắc khắc ấy lại hiện về khiến tôi như say nắng, nhưng tôi vội vàng xua tan nó đi. Yên thường đi làm từ buổi trưa về và về nhà rất muộn vào buổi tối. Đôi khi con bé say ngất ngưởng chẳng biết trời trăng là cái gì nữa. Tôi giúp nó dọn dẹp nhà cửa, nếu ăn. Thời gian rảnh tôi lại chòi với Khoai. Chẳng mấy chốc một tuần đã trôi qua, và tôi bắt đầu phải đi làm.
– Đây là cơ hội tốt, nếu máy không chọn đúng chỉ thiết mà thôi.
– Yên cố gắng khuyết nhắc tôi về chữ cữ của Thành.
Tôi vẫn phận văn không biết có nên làm chữ Thành hay không. Tôi sẽ chuyển đò lại xảy ra một lần nữa, điều ấy vẫn khiến tôi càng thêm ngại anh.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định đến cửa hàng ẩn nhanh làm. Quản lý ở đấy kém tôi một tuổi nhưng không bao giờ xưỡng chỉ em mà thường dùng tên. Tôi bỏ qua điều đấy, vì chỉ hơn kém nhau một tuổi thôi, bạn bè cũng chẳng vấn đề gì.
Ngay từ đầu, cô ta đã tỏ ra uy quyền với tôi bằng việc sai lầm này làm kia. Chưa kể cô chuyên nói bỗng giọng chuyện tôi hồi cứng tuổi so với nhân viên ở đây, rất dễ xảy ra mẫu thuẫn.
Một ngần lẽ một chuyến trong cuộc sống ập đến, nơi lo cầm áo gạo tiệc khiến tôi kiệt sức nhanh chóng. Chỉ trong vài ngày mà tôi gây đi, đen đi, khuôn mặt mới và tàn tàn đến khó tin.
– Mày xem, mày làm thể này chỉ xương ông Việt chứng xương ai. Giờ ông ta đang say sương với nhân tình, à không, phải là vợ sắp cưới mới đúng. Còn mày thì phải…
– Đừng nói nữa Yến.
– Tôi ngắt lời nó –
Tao không quan tâm ông ấy thế nào nữa cả.
Thật ra là có, tôi rất đau lòng. Mỗi khi đém xuống tôi đều nghĩ đến vòng tay của anh, đến hơi ấm của anh. Vợ chồng một đêm tình nghĩa trăm năm, huống hồ tôi và anh đã ở bện nhau năm năm trời.
Thật ra là có, tôi rất đau lòng. Mỗi khi đém xuống tôi đều nghĩ đến vòng tay của anh, đến hơi ấm của anh. (Ảnh minh họa)
Bên phía nhà chồng vẫn đang rạo riết lo về ly hôn, họ còn về ngại nhiên khi tôi lại có thể lo lắng được luật sư cho vụ này. Đó như là một đồn bất ngờ khiến họ không kịp trở tay. Bởi chồng tôi đã hết thời, lại thêm vửa ruồi lùn trên mạng nên không khiến bạn bè nữa dám dạy dẫu vào ông ta nữa.
Thỉnh thoảng Việt lại nhắc nhở tôi một tin rất khó hiểu: “Anh nhớ em!” Khi tôi gọi điện lại hổi thì anh ta bảo nhầm cho tình nhân. Tôi cười nhất, đúng là một trò đùa trẻ con.
– Anh sống cũng tốt quá đấy Việt!
– Tôi nói thế và cúp máy.
Nỗi tức giận dâng dậy lần trong lòng khiến tôi không thể tập trung vào việc gì được, tôi làm đổ thực ấn của khách, trả nhầm bill. Quản lý lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, chỉ đi đổ tôi bảo:
– Thành có thể làm được không? Thử việc như thế này thì làm sao người ta nhận được?
Tôi vội vàng nói:
– Không, mình làm được, làm được mà.
– Từ sáng đến giờ không có việc nào làm thuần lợi mà. Hiện thấy hay là Thành nên tìm một công việc khác đi thì hơn.
Tôi cố gắng xin lỗi nhưng quản lý vẫn lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng với những quy định chình mĩnh vì đấy đã khiến tôi không đậu những chuyến không đáng xen vào khi mình bị phân tâm.
Đúng là nỗi này không hợp với tôi. Ngay từ đầu tôi đã nói tôi là một người phụ nữ vẫn vui vẻ, nếu ăn không ngon, chậm con không khỏe. Tôi chỉ là hết lòng với mọi người mà thôi.
Tôi càng không muốn định danh gì đến Việt, thì anh ta lại càng bày trò để khiến tôi sống không yên đường. Anh đang cỡ chứng tỏ sự quan tâm của mình hay là gì?
Cứ bước lang thang trên con phố, tôi cảm thấy bất lực khôn cùng. Vậy là tôi đã mất việc chỉ trong mấy ngày đầu làm việc, điều đó sẽ có ảnh hưởng đến giành quyền nuôi con của tôi. Tôi chỉ có thể lựa chọn hoạc là đến công ty Thành, hoặc là xin vào làm một nơi khác và đợi họ chấp nhận. Nhưng tôi đã có giấy triệt tập của toà, chỉ còn vài ngày nữa thì không thể nào kịp được.
Trời tối dần, những con người bước ngang qua tôi với một tâm trạng hỏi hờ. Họ có nỗi để về, có gia đình ấm cúng của mình để nương vào những ngày mệt mỏi. Còn tôi thì vẫn cứ lạc lõng nơi đây.
Trong khi tôi đang cảm thấy bất lực với tất cả, thì mẹ tôi gọi điện. Bà cứ khóc mãi không nói được gì, tôi phải giữ lấy máy mà hết lên với bà:
– Sao cứ khóc mãi thế? Ly hôn thôi cũng có phải đi chết đâu.
Tôi đã hiểu được phần nào mộc địch cũa cuộc điiện thoại này.
– Bố!
– Tôi gọi.
– Thanh, cái gì bậy bạ con không việc gì phải nhận như thế cả. Việc này bố vẫn quan tâm con bệnh này.
Tôi rời nước mắt, bảo với bố:
– Nếu như con không có Khoai thì sao hả bố?
– Phải có!
Câu nói này của bố đã cho tôi một niềm tin mạnh liệt và một sự đột viên rất lớn. Bằng mọi giá tôi phải có được Khoai, dù tôi có mất tất cả. Mẹ tôi thì không được như vậy, bà còn rất đau lòng vì tôi. Bà cứ nghẹn ngào ai nói rằng cũng không phải cứ cho tôi được đền đâu và bảo vệ việc đến bên không hỏi đâu.
– Mẹ!
– Tôi an ủi –
Là thế, chúng ta không có lợi gì cả. Chúng ta cùng có lối tự trung nữa.
– Nhưng người ta sẽ nhìn vào con. Sau này con biết như thế nào mà sống? Phụ nữ một đời chồng rồi ai còn ngó ngàng gì đến con gái.
Tôi bật cười:
– Thời đại nào rồi, cả người ta sẽ suy nghĩ vào chồng. Chồng phải còn sống hơn nửa tháng nữa. Cô ấy chín chắn lắm, đi theo cũng đừng chàng ta.
Tôi đã hiệm được điều đấy, trong lòng cứ thực mãi chuyến mà Ly nói hôm ấy với tôi. Anh muốn yêu tôi thật hay chỉ muốn để bà mẹ vợ tôi được an lòng có cháu?
Thời điểm trước khi đống ký hợp đồng, bố chỉ hỏi:
– Cô còn sống không,.. Cô còn sống sẽ lo cho hắn có không?
Tôi cũng buồn lắm và nhìn về chuyện rằng anh đang có dấu hiệu làm gì đó để kế trái. Nghĩ quá nhiều cũng chẳng giải quyết được gì, vì có hòa là lấy, mà trong lòng tôi như đang trống mặt.
Họ không phải đấu tranh cho một điều gì cả, nhưng vẫn phải giữ lại một cuộc hôn nhân không màu cho một người sắp chết. Liệu người ấy có thấy hạnh phúc thay họ hay không? (Ảnh minh họa)
Tôi quyết định định sẽ đi làm ở công ty của Thành, lúc tôi đưa ra quyết định, anh có vẻ vui mừng. Tôi nói anh hãy để tôi làm lao công, quét dọn gì đi. Tôi không cần anh phải đưa tôi vào văn phòng làm việc như thế những người ta để dạy đàm pha. Đây là lúc nhắc cảm, sẽ khiến nhà chồng truy ngược lại tôi.
– Chỉ là một công ty in ảnh thôi, em lo gì chứ?
– Xin anh hãy cứ làm như vậy đi. Tôi có thể chịu khó để được mà.
Thành im lặng một lúc lâu, rồi cũng thở dài chấp nhận. Anh như nhắc ra gì đó:
– Có phải Ly nhà anh định gặp em không?
Tôi còn nhớ hôm ấy. Nhưng tôi chỉ gặt đầu và nói rồi quyết định đi. Anh giữ tay tôi lại:
– Có ta đã nói gì? Về chuyện đấy thôi phải không?
Tôi vẫn chỉ gật đầu.
– Rốt cuộc em có đồng ý hay không?
Tôi lắc đầu. Từ cái lần ở trong xe đấy, tôi cảm thấy nói chuyện với anh rất ngại ngùng. Cứ như thể chúng tôi mới quen biết nhau, và tôi chưa từng hẹn hò với anh.
Thành thì ra một hội nhế nhên nhóm, anh bảo:
– Cô ấy chỉ muốn trêu tức thôi, em đừng để ý đến ý.
– Anh và cô ấy…
– Sẽ ly hôn khi mẹ cô ấy gọi giấy mời!
Cuộc sống của họ tôi không quản được, nhưng đúng là cũng ráng buộc không kém gì tôi. Họ không phải đấu tranh cho một điều gì cả, nhưng vẫn phải giữ lại một cuộc hôn nhân không màu cho một người sắp chết. Liệu người ấy có thấy hạnh phúc thay họ hay không?
– Cô ấy nói mẹ cô ấy có gì muốn gửi cho cháu.
– Không kịp điều gì!
– Thành nói ngắn gọn.
– Sao lại không kịp.
– Bà chỉ còn sống hơn một tháng nữa. Cô ấy đang đón đầu hết mọi điều, cháu cần thời gian ổn định lại đã.
Tôi không nói gì nữa, trong lòng cứ thực mấy chuyến mà Ly nói hôm ấy với tôi. Anh muốn yêu tôi thật hay chỉ muốn để bà mẹ vợ tôi được an lòng có cháu?