Một câu chuyện cảm động từ người mẹ trẻ về hành trình mang thai đầy hồi hộp và những suy tư của cô về cuộc sống và gia đình.
Câu chuyện của người mẹ trẻ này đã khiến ai nấy không khỏi xót xa. Lấy chồng được 7 tháng, tin vui đến với vợ chồng cô như một món quà bất ngờ. Mỗi thứ Ba, vợ chồng cô đi khám thai. Bác sĩ cho biết gia đình cô sắp sửa có một nàng công chúa. Vậy là mọi người từ bố mẹ chồng, em chồng tới cả chồng cũng thay đổi hẳn.
Những dòng tâm sự thắm đượm nỗi niềm của bà mẹ trẻ 1 con.
“Em và con đang ở ngoài đường cát. Nhà nghèo cách xa, em ở quê mà. Xe không có, xe ôm cũng không, taxi lại càng không. 2 mẹ con đang lếch thếch đi bộ thì trời mưa bắt đẩu đổ xuống.”
Em bị 2 cô em nhà đi kiểm tra sức khỏe, truyền bước ra khỏi nhà. Tránh sao đường được! Nhà ở mà, mình ở nên cứ chịu thôi. Nghĩ phần đàn bà bận bịu quá!
Em quen chồng khi em đang là sinh viên đi làm thêm. Lúc ấy công việc của anh cũng ổn định rồi, thấy em thì anh ngỏ ý xin số rồi quen.
4 năm yêu nhau thấy anh hiền và vui tính, lần nào cãi nhau anh cũng là người xuống nước xin lỗi trước, chưa bao giờ bớn e giận nhau được quá 2 ngày. Vậy mà cuộc sống như định mệnh từ khi kết hôn. Anh như nhu cầu và phụ thuộc mẹ quá đà.
Cưới được 7 tháng thì em có bầu. Thời gian đầu nhà chồng chăm em lắm, không cho em đụng tay bất cứ việc gì từ quét nhà hay rửa bát, bắt em nghỉ làm vì sợ ảnh hưởng cái thai.
Vậy mà từ khi bầu 3 tháng, siêu âm biết em bầu bé gái, nhà chồng bắt đầu cảnh khoẻ em không biết đẻ, chỉ chồng thì đã thường rỗi đừng nghĩ đến việc dạy nghề của mình phứt tập.
Biết tin cái thai trong bụng con dâu là con gái, cả nhà chồng bật quay ngoắt thái độ.
Em chồng thấy em chẳng buồn chao hỏi, em như cây gai trong mắt họ. Chồng em thì tỏ ra chân thương, anh ấy đi nhậu nhiều hơn. Em cũng bắt đầu nhận ra lý do mẹ chồng bảo chồng em từ lúc hễ ứng kín kết hôn.
Em bận bầu em ra Hà Nội để làm lại, anh đổ ý. Anh phấn cầu xanh rờn: “Thôi đi làm cũng được, ở nhà ăn bám cũng được tích sự gì đâu!” Qua ngày hôm sau em khẩn gói ra Hà Nội. Chẳng ai hỏi han em đi đâu hay làm gì, chồng cũng kêu bận chẳng ra tiền…
Bầu 7 tháng thì chồng gọi điện cho em bảo ly dị. Mẹ chồng gọi em bảo: “Tao sắp cười về một người điên T, nó đang bầu cháu trai đích tôn của nhà tao. Mày không hẹn thì ở đừng loại cái thai ra mà nếu kéo nó. Con vịt này con mày đẻ mày tự nuôi. Mai con L nó về đây ở hơn”.
Ở cái thể kỷ này vẫn có những gia đình ruộng bỏ cháu mình chỉ vì nó là con gái. Có những tháng hẹn nhau 5 năm yêu thương tình nghĩa vợ chồng để chạy theo con bồ quen với tháng…
Em chỉ im lặng, vì biết có về gạo thét đành ghen, tránh mốc chồng phủ bạc, hay nói lý lý bên nhà chồng thì cũng chỉ rưỡi thêm tủi hờn.
Thời đểm ấy em tưởng đến việc tự tử. Mà mỗi lần nhìn hình con trên giấy siêu âm lại tự nhủ phải cố vì con. Em vứt sim, vứt nhẫn cưới, em quyết tâm bước ra cái nhà ấy.
“Mày không hẹn thì ở đừng loại cái thai ra mà nếu kéo nó. Con vịt này con mày đẻ mày tự nuôi.”
Mà đứng lại, em không có nhà để về thật. Bố mẹ em ly dị từ lâu, mẹ em lên miền núi đi buôn rồi lắm chồng khác. Bố em cũng rời miền ngược đi buôn nhỏ rồi.
Em chỉ mong chờ nhắc mày, một người đàn ông mày chọn từ đầu đau buồn rồi lắm.
Sinh con, cũng dành được 1 ít vốn như nhưng không đủ, em gọi điện bạn bè để cho em về. Nhà đích em cũng chẳng dám ghi, lại không đụng con cái.
Con em được hẳn 1 tháng rồi, từ cung cao phải sinh mổ nên tiền tiết kiệm của em cũng hết sạch. Bạn bè cho vay lo bận tã cho con cũng chẳng còn nhiều. Không đưa được tiền cho dì để đi chợ, em bắt đầu bế chị hãnh hoàng, bảo em ừ đâu còn biết gì.
Nay định đi nhận, con em đi tiêm về nên quấy khóc. Chúng nó bảo còn quá đi làm về cũng không được nghỉ ngơi, chúng nó gom đứa của em rồi sớt lại đi, chị e chẳng còn nhà.
Chẳng hiểu kiếp trước em ăn ở làm sao, kiếp này hàm hiu quá cá trẻ cười. Con còn đợi ở trên, trời thì mưa nó nô nức lòng nào…
Hình ảnh của người mẹ trẻ phủ dày lúc con còn đợi ở trên trời khiến người đấy không khỏi xót xa. Sao những người nhà chồng lại có thể ác độc đến vậy khi ruồng bỏ con dâu và chính cháu ruột mình chỉ vì nó là con gái.
“Sao trên đời này vẫn còn những người trơ trẽn như thế này chứ. Không có phận như thế lấy đâu ra người sinh con để cắt mất vĩnh viễn không còn ai nữa. Độc mà rời nước mắt thì không thể nào tha thứ.”
“Đáng thương quá, nhất là đứa bé còn quá nhỏ. Hãy vì con mà cố gắng mạnh mẽ nhé! Cuộc đời không lấy hết của ai bao giờ hết. Hạnh phúc mới sẽ đến với hai mẹ con thôi.”