Tìm hiểu về làm dâu trong gia đình cùng những cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật Thanh và mối quan hệ với mẹ chồng.
Việc làm dâu là nỗi niềm, cũng là những gợi hỏi của thanh niên về tình yêu và tuổi trẻ. Bất kể có bao nhiêu khó khăn, cũng không thể ngăn được tình mẹ chồng. Không những thế, bà còn đang tìm cách chia sẻ khoảng cách mẹ con với Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đang được chăm sóc, vì tình mẫu tử mà Thanh dành cho nó chỉ vì một lý do đơn giản: Thanh mang hoài bão con! Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì những mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh phát hiện ra Việt ngoài tình cảm. Cô bị dồn đến sự lựa chọn phải tranh đấu.
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Trước toàn thể họ hàng, mẹ chồng tôi và chồng tôi đã chủ động để tôi đi về phía các con và bọn tróm triều. Họ công khai để Việt đưa cô gái mang thai của anh ta về nhà thể hiện cho tôi. Trong khi tôi vẫn còn đang là vợ anh. Tôi không biết người con gái đó là ai, chưa một lần tôi nghi ngờ Việt sẽ qua lại với người phụ nữ khác cả. Một lần nữa niềm tin sắp đổ, tôi chỉ còn biết thầm thĩ nhịn anh.
Việt và mẹ chồng tôi mặc không cảm giác nhịn tôi và Khoai, mẹ bảo:
– Mày để Khoai lại, tao sẽ cho mày thêm vài trăm nữa, bằng với số tiền bố mẹ mày bỏ ra.
– Các người nghĩ bố mẹ tôi bận con à?
Mẹ chồng cứ như thế:
– Mày về làm dâu thì được gì cho cả nhà này mà không bán? Suốt năm năm trời rất rảnh, chồng đòi đổi, làm tạo tồn thật. Tao thấy mình quá nhẫn nhịn với mày rồi.
Mày người họ hàng thì chẳng còn đợi thấy gì đến chuyện của chúng tôi nữa, họ bắt đầu cảm thấy ngần ngại. Người thì nhắn đi điện thoại, người thì nói những chuyện phiếm đầy đủ mà không ai có thể biết.
Cuối cùng tôi bảo với họ:
– Các người nói xem, từ khi tôi về đây, tôi đã nếu thiều một bữa cỗ nào? Rước thì thiều một chồng bất nào? Ma chay hiều thì tôi chỉ đủ lo lắng đủ. Đằng ra các người phải thấy phức tạp đi mới được tối về đây. Vậy mà các người lại đấy đòi tôi, nói xấu tôi, luôn luôn cho rằng tôi khiến các người phải thiết thòi.
Các người nói xem, từ khi tôi về đây, tôi đã nếu thiều một bữa cỗ nào? Rước thì thiều một chồng bất nào? Ma chay hiều thì tôi chỉ đủ lo lắng đủ. Đằng ra các người phải thấy phức tạp đi mới được tối về đây. (Ảnh minh họa)
Việt định nhìn dĩ dạy, nhưng mẹ chồng đã giữ tay anh ta lại. Bà đáp:
– Phục tốn bày đít? Tự tin quá rồi đó.
Tôi nhìn mẹ chồng bằng một ánh nhìn tự tin:
– Mẹ nghĩ con cần tiền của mẹ? Mẹ sai rồi, số tiền đó phải thuộc về con. Và con có nghĩa vụ lấy lại nó. Không thiếu một xu nào cả.
– Mày đang tuyên chiến với tao phải không?
Tôi nhận vai, nắm chặt tay Khoai:
– Mẹ luôn có ý thú địch với con, đây không phải là tuyên chiến. Đây là tuyên bố. Còn chống con, cái nhà này, giờ đây chỉ là một đồng phần. Các người muốn đưa ai về đây, muốn bán hay muốn làm gì, tôi không quan tâm nữa.
– Cô…
Tôi trầm trồ mặt lạnh như băng, nhìn mẹ chồng thấy một sự lạnh lùng thực sự:
– Các người cũng nhìn xem, từ khi tôi về đây rồi, tôi đã nếu thiều một bữa cỗ nào? Rước thì thiều một chồng bất nào? Ma chay hiều thì tôi chỉ đủ lo lắng đủ. Đằng ra các người phải thấy phức tạp đi mới được tối về đây. (Ảnh minh họa)
Về phần vấn đề này, cũng không được đơn giản chỉ giữa tôi và Khô.
Thanh đưa cho tôi một tập tài liệu và nói:
– Đây là những thứ mà bác anh chuẩn bị. Bác anh sẽ giúp em giành lại con. Còn cảm cứ nhà nửa, em sẽ có nó.
Tôi nhìn Thành, như không tin được vào những gì mà anh nói:
– Tôi… tôi có thể lấy được đứa trẻ này sao?
– Anh nói với bác nếu hai mẹ con phải ra ngoài thì họ sẽ không có nơi ở. Chưa hết em còn là người ngoài tỉnh, e là sẽ khó khăn. Em có đủ điều kiện để lấy lại con nhà.
– Điều kiện gì?
– Hiện tại vì mặt tại sẵn nếu chia đôi, thì số tiền đó của em sẽ gần đủ để mua lại con nhà.
– Mọi gân đủ.
– Việc đó em không cần lo lắng. Bác anh sẽ lo.
– Nếu họ nói tôi không có công ơn việc làm đếch, không nuôi được con thì sao?
– Con từ ba tuổi trở xuống sẽ ưu tiên người mẹ, chưa kể, anh nghĩ nó sẽ muốn sống với em. Công việc của em cũng không cần lo lắng, ngày mai em có thể đi làm được.
– Ở đâu? Tôi vừa xin được việc ở cửa hàng fastfood rồi.
– Không cần làm chỗ đó, việc vặt làm. Đến chỗ anh làm đi.
Trái tim tôi đập rất mạnh. Tôi nhắm lại sự diet của anh trước kia, nhắm lại những lúc tôi và anh hạnh phúc. Sự nhẹ nhàng của tôi nổi lên và tôi để mặc cho tất cả.
Từ bao giờ mà Thành lại chủ đồng đến vậy? Anh ta muốn giúp tôi hay là có ý gì. Nhưng tôi rất cảm kích anh, dù đó là ý gì thì nó vẫn tốt với tôi. Tôi nhìn tập tài liệu trong tay, đột nhiên không biết phải nói gì nữa cả. Tôi mang nỗi đau cạnh cùng không hết được.
– Nếu tôi đi làm ở chỗ anh, thì hãy trí một nữ sư sở tháng cũ của tôi ra được không?
– Để làm gì?
– Tôi muốn trả nợ.
Thành bắt cười, anh đặt nhẹ tay sau ghế ngồi, mỗi anh lướt qua lòng mày, mi mắt và xuống mỗi tôi. Như một con bướm chạm chân nhẹ lên mỗi cành hoa. Đột nhiên lướt vậy, hình ảnh của mẹ chồng, chồng, bờ mẹ tôi hiện lên khiến tôi hốt hoảng đẩy anh ra.
– Đừng tốt với tôi quá Thành.
– Anh thật lòng muốn tốt với em, kể từ khi gặp lại anh đã muốn nói lại lần nữa, như em vẫn cứ từ chối và xa cách.
Tôi cười đẩy về phía sau:
– Hết rồi… tôi chỉ là một người phụ nữ thất bại. Tôi chỉ là một người phụ nữ thất bại.
Không khí im lặng, bên ngoài có tiếng ve kêu. Nhưng không phải chỉ bọn tôi cùng nhau, nghe xem thành phố này có bao nhiêu niềm vui.
Tôi không trách cái gì cũng ngang tài, nhưng cả đời này tôi còn không dám tin Thành sẽ ở lại.
Tôi biết sẽ không có những thứ mà bác anh chuẩn bị. Bác anh đã lo cho tôi những khía cạnh tốt.
Tôi nhìn không thoát khỏi trạng thái này cũng không dám quay lại nhìn thấy ánh mắt của anh. Hết lần dám mời thế giới viễn vong của mẹ.
– Khoan đã, Thanh…
– Thành gõ tôi từ phía sau.
Tôi vừa làm gì vậy, suýt chút nữa tôi đã đánh mất mình. Tôi đã yêu được lòng trước người đàn ông ấy. Một chất nửa thôi, tôi lại tiếp tục siểm mịnh. Thành đã biết được những điều tôi sẽ nhận vào vong tay của anh.
Tôi như đã quấn lại mọi bốn vòng tay mình. Tôi lại nghe được sự ấm cúng gian rộng.
Tôi tự nhìn hình anh và bây giờ không thể nào xa cách với người này. Cảm xúc trước mắt đang rất hoang mang cùng thầm lặng, trong tình cha, mà chỉ mình Thành nhớ cũng như cuộc sống như vậy.
– Bằng lòng đã trả lời tốt cho tôi đi mà. Xin tha thứ cho những điều xấu xa mà tôi đã làm.
– Hãy đợi tôi về mà từ biệt nhé.
– Tôi cũng muốn nhưng không ai là người lo dẫn dắt cho mình nữa cả. Hãy để tôi rời khỏi người mà thôi.
Tình cảm của tôi giống như sự già dại rợn rợn còn hình ảnh của những lần khóc rứt ruột.
Tôi tội nghiệp đang khóc cũng không dám ngay cả từ lần nhìn thấy những tấm hình mà mình đã gặp hồi đó.
Bài viết thuộc series “Làm dâu chọn địa ngục”, phần 17 sẽ được phát sóng vào 19h00 ngày 20/7 tại mục
Eva Yêu.